Chương 44: Tim Anh Đau Nhói

“Em đừng khóc.” Anh không thể nhìn cô khóc, cô gái nhỏ khóc, lòng anh lại đau nhói.

Nghe thấy giọng điệu Diệp Cô Thâm đã Nhuyễn Nhuyễn mại đi vài phần, khóe miệng cô không nhịn được cong lên. Cứ như vậy, cô sớm muộn cũng khống chế người này trong lòng bàn tay nha!

Bại hoại, vậy mà bắt cô huấn luyện quân sự, còn ghi bản kiểm điểm.

Đại gia đây, cô từ nhỏ cũng không phải chịu qua ủy khuất như vậy!

“Anh còn không buông tôi ra.”

Anh thực không muốn buông cô ra, thân thể cô gái nhỏ rất Nhuyễn Nhuyễn mại, còn có một hương thơm nhàn nhạt, ôm như vậy rất thư thái!

Đường Tuế Như cảm giác mình đang trong l*иg ngực của anh sắp mất đi hết rồi, hoocmon nam tính quanh quẩn lấy cô, đôi má cô dán chặt vào nghe nhịp tim đập của Diệp Cô Thâm.

Cứ ôm như vậy xuống dưới, xác định không xảy ra chuyện sao?”

“Chú Diệp…” Cô nhỏ giọng nói một câu: “Tôi đói bụng.”

Diệp Cô Thâm sờ sờ sợi tóc của cô: “Đi canteen?”

“Đi thì đi, dù sao trước mặt mọi người cũng hôn môi rồi!” Cô buông vali ra: “Anh nói tôi không cần huấn luyện quân sự!”

Hai người đi ra ngoài, Diệp Cô Thâm suy nghĩ trong chốc lát lại để Phong Lâm đem vali của cô cất đi.

Một lời không hợp liền trốn khỏi nhà là không được!

Đây là quân đội, không có sự cho phép của anh, cô chạy không thoát được.

Nhưng cái thói quen này anh vẫn không thích. Lỡ may sau này cũng như vậy, trái tim của anh sẽ chịu không nổi.

Hốc mắt Đường Tuế Tuế khóc hồng hồng, ngoan ngoãn đi bên cạnh thủ trưởng, lần này không huấn luyện quân sự. Cô còn muốn có cách không phải ghi bản kiểm điểm.

Tầng 1 canteen, bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đằng sau có các học sinh lục đυ.c đi vào, lúc nhìn thấy hai người bọn họ đều nở nụ cười thâm sâu.

“Không ngại tớ làm một cái bóng đèn sáng đấy chứ!” Lý Bất Ngôn bưng đồ ăn đến cạnh Đường Tuệ Như ngồi xuống: “Tiểu Tuế Tuế, thủ trưởng Diệp!”

Diệp Cô Thâm không mặn không nhạt “ừ” một tiếng, coi như đáp lại.

Thật đúng là lãnh đạm nha!

Nhưng cũng cực giỏi! Đẹp trai lại lạnh khốc như vậy!

Lý Bất Ngôn vẻ mặt mê trai, Đường Tuế Như ngồi bên cạnh khẽ nhóe đùi cô ấy một cái. Lý Bất Ngôn thu hồi ánh mắt: “Tiểu Tuế Tuế, chị Đường lúc nào đến?”

“Tới không được…” Ánh mắt Tiểu Tuế Tuế liếc đến Diệp Cô Thâm đối diện.

Lý Bấ Ngôn lập tức hiểu rõ: “Không đến thì không đến!”

Cô ấy có thể kiên trì được nha!

Trong lúc ăn cơm, Lý Bất Ngôn lôi kéo Đường Tuệ Như nói chuyện phiếm, Diệp Cô Thâm hoàn toàn trở thành phong cảnh trong mắt Đường Tuế Như.

Thủ trưởng Diệp mặt không biến đổi, lúc tách ra khỏi Lý Bất Ngôn, kéo bàn tay nhỏ bé của Đường Tuệ Như: “Em không huấn luyện quân sự, ông Đường muốn xem diễu hành, em phải làm sao?”

“Tôi có thể không mặc quần áo quân đội, đứng chung một chỗ diễu hành với anh được không? Tốt xấu gì tôi cũng là phu nhân thủ trưởng tương lai, đúng không?” Ứng phó ông nội mà thôi, cô có rất nhiều biện pháp.

Diệp Cô Thâm bởi vì một câu phu nhân thủ trưởng tương lai của cô mà xem nhẹ sự việc có thể tạm thời buông tha cô.

“Em ngay cả huấn luyện quân sự cũng không muốn, còn muốn diễu hành( diễu hành) ? Nghi thức diễu hành của đại học thành phố Kinh là từ thị trưởng thành phố Kinh, hiệu trưởng đại học Kinh, nói không chừng còn có cả tổng thống, em chắc chắn muốn đứng cùng với anh?”

Cô biết rõ đại học thành phố Kinh là đại học tốt nhất của nước Mặc Viêm. Nhưng còn nghi thức diễu hành có cần phải long trọng như vậy không?

Cũng đúng, Diệp Cô Thâm huấn luyện nửa tháng trong quân khu chặt chẽ, làm sao dám không nể mặt Diệp Cô Thâm!

“Cái đó, tôi vẫn nên suy nghĩ một anht đã!” Cô mới không muốn xuất hiện như vậy trước nhiều người, chẳng phải tất cả mọi người đều biết rõ cô là người phụ nữ của Diệp Cô Thâm sao!

Sau này cô tách ra với anh như thế nào?

“Anh không ngại, anh là lo lắng cho em.” Anh ước gì cô mỗi ngày đều đứng bên cạnh anh, kề cận anh.

Có thể cô gái nhỏ rõ ràng không biết.