Chương 40: Linh cảm

Edit: Dĩm

Biểu tình của Lâm Phong rất phức tạp, có sướиɠ, có giận, cũng có hận! Hai người làm được một lúc dược hiệu cũng đã tiêu hao gần hết, nhưng nghĩ đến giọng nói tuyệt vọng "không được" kia của Sở Du Ninh, Lâm Phong đã muốn trực tiếp gϊếŧ chết Triệu Tiêm Tiêm. Nhưng gã không thể! Nếu Triệu Tiêm Tiêm chết, bọn Lôi Dịch sẽ không bỏ qua gã và Sở Du Ninh, nguyên nhân chính là vì như thế hắn liền làm tàn nhẫn hơn, hắn không thể khống chế bản thân mình đem tất cả phẫn nộ đều phát tiết ở trên người ả.

Trên thực tế trạng thái của Triệu Tiêm Tiêm cũng cách cái chết không xa, ả bị Lâm Phong chơi liên tiếp đã trợn trắng mắt, phần hạ thân ngoại trừ dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan còn mang theo vết máu loang lổ, ả chưa bao giờ bị đối xử như vậy, giống như là một con búp bê tìиɧ ɖu͙© không có sinh mệnh.

Bằng Khắc Nam vội vàng gọi Lâm Phong lại:

"Chúng ta bị tang thi vây rồi, bây giờ mọi người chuẩn bị nhảy khỏi vách đá để chạy trốn!"

Những lời này vẫn rất hữu dụng, Lâm Phong nhanh chóng làm thêm mười mấy cái rồi bắn ra, sau đó ném Triệu Tiêm Tiêm qua bên cạnh rồi xách quần lên đi xuống giường, từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc ả một cái.

Bằng Khắc Nam muốn nói lại thôi, vội vàng trị liệu cho Triệu Tiêm Tiêm, miễn cho ả thật sự bị chơi chết. Dị năng chữa trị của Bằng Khắc Nam rất mạnh, nhưng thân thể được chữa khỏi và tổn thương trong lòng cộng thêm tinh thần mỏi mệt vẫn còn ở đó, Triệu Tiêm Tiêm phải mất một lúc lâu mới xuống xe.

Lâm Phong vừa xuống xe liền tìm kiếm Sở Du Ninh, lại phát hiện cô đang đứng ở bên người đội trưởng, lại còn nắm tay đội trưởng, quan trọng nhất chính là cô đã khôi phục dung mạo.

Sắc mặt Lâm Phong đột nhiên trầm xuống. Vừa rồi ở trong phòng vệ sinh cô rõ ràng...... Nhưng sau khi nghĩ lại những gì gã đã làm ánh mắt Lâm Phong liền ảm đạm. Mặc dù mất đi lý trí nhưng gã vẫn nghe được tiếng kêu tuyệt vọng "không được", cô....... Lâm Phong mím môi cái gì cũng không nói, yên tĩnh bảo vệ phía sau Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh cảm giác được tồn tại của Lâm Phong, nhưng cô không nói một lời mà chỉ cúi đầu, ngay sau đó từng giọt nước mắt rơi xuống, Lâm Phong đột nhiên run lên, gã muốn xin lỗi, nhưng...... Nhưng xin lỗi đâu thể giải quyết được vấn đề.

Tất nhiên Lôi Dịch cũng thấy được nước mắt của cô, sắc mặt không khỏi trầm xuống, cô đây là khóc bởi vì Lâm Phong làʍ t̠ìиɦ với Triệu Tiêm Tiêm? Cô..... Yêu Lâm Phong? Nghĩ đến khả năng này sắc mặt Lôi Dịch càng tệ hơn.

Hắn không nhịn được ôm Sở Du Ninh vào trong ngực, còn cường thế để cho cô vòng tay qua eo ôm hắn thật chặt.

"Ôm chặt tôi, một lát nữa tôi mang cô xuống."

Hắn dùng hành động trần trụi này để công khai quyền sở hữu Sở Du Ninh.

Triệu Tiêm Tiêm đúng lúc này đi xuống dưới, đầu óc của ả vốn còn đang mông lung, nghĩ như thế nào cũng không rõ, rõ ràng nên là Lục Dĩ Minh, tại sao lại biến thành Lâm Phong? Nghĩ đến Lâm Phong chơi ả giống như chơi một người chết, Triệu Tiêm Tiêm đột nhiên run rẩy dữ dội. Còn không chờ cái đả kích này qua đi, vừa xuống xe liền thấy được một màn này, bốn chữ "Sét đánh giữa trời quang" bỗng nhiên ập xuống trên đầu ả.

(Nguyên tác tiếng trung có 4 chữ thôi ý, mà dịch 5 chữ nghe cho mượt)

"Dưới vách núi có một cái tảng đá bằng phẳng, chúng ta có thể tạm thời trốn ở đó!"

Lục Dĩ Minh thu hồi tinh thần lực rồi nói.

"Tiêm Tiêm, mau thu xe vào, chúng ta tập hợp ở bên dưới!"

Dứt lời cũng không cho người khác có cơ hội nói chuyện, Lôi Dịch đã ôm Sở Du Ninh nhảy xuống.

Thân thể của dị năng giả đều đã được trải qua dị năng cường hóa, đặc biệt bọn họ còn là dị năng giả cao cấp, leo một đoạn vách đá với họ căn bản cũng không phải là chuyện khó khăn, không bao lâu hai người đã rơi xuống tảng đá ấy.

Triệu Tiêm Tiêm vốn dĩ muốn nghe hắn giải thích, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì Lôi Dịch đã ôm người phụ nữ kia nhảy xuống. Một người phụ nữ, một người phụ nữ xa lạ! Tuy rằng không thấy được mặt của cô, nhưng cái thân hình kia ả chưa bao giờ gặp qua.....Trong lòng Triệu Tiêm Tiêm đột nhiên dâng lên một linh cảm không tốt.