Chương 43: Muốn rời đi

Edit: Dĩm

“Em xác định muốn chém muốn gϊếŧ tùy ý?" Khuôn mặt Lôi Dịch trầm xuống hỏi, nếu lúc đầu anh cảm thấy lời nói của Triệu Tiêm Tiêm có thể là sự thật, nhưng hiện tại anh lại không xác định được, mục đích Sở Du Ninh làm như vậy là vì cái gì đây? Anh cho rằng Triệu Tiêm Tiêm sẽ có thể cho cô một lời giải thích sao? Không…. Cô biết là anh không thể. Vậy…. Chính là sẽ bị Triệu Tiêm Tiêm gϊếŧ sau khi bị phát hiện sao?

Đánh giá cách nói của Triệu Tiêm Tiêm, thì mưu kế này quá vụng về, vụng về đến mức xong việc chắc chắn sẽ bị lại lộ, tất nhiên Sở Du Ninh sẽ bại lộ. Một khi đã như vậy? Đang tìm đường chết sao?

Đối mặt với Lôi Dịch Sở Du Ninh vẫn có chút khác thường, đôi mắt như thủy tinh của cô bắt gặp ánh mắt anh, trong nháy mắt nổi lên một tầng nước mỏng tỏa sáng, lông mi dày và dài của cô run run rẩy rẩy, yếu ớt đến đáng thương khiến cho Lôi Dịch có cái suy nghĩ muốn ăn thịt cô.

"Đội trưởng…." trong âm thanh Sở Du Ninh mang theo một tia yếu mềm ủy khuất, dù sao cũng đã cùng cô làm suốt một đêm, là người đàn ông cùng cô thân mật nhất đi: "Em mệt mỏi, mệt mỏi quá…."

Cô càng nói càng ủy khuất, nước mắt không kìm chế được mà chảy xuống: "Trong khoảng thời gian trong tiểu đội này gặp nhiều việc ngoài ý muốn còn nhiều hơn cả đời em, em….."

Sở Du Ninh nghẹn ngào lên tiếng: "Thật sự không chịu nổi!"

Lôi Dịch không khống chế được ôm lấy cô, anh biết cô uất ức, không phải cô vốn nên uất ức sao! Là anh thật quá đáng, cô có sai cái gì đâu. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều là anh sai, anh đảm bảo sẽ không bao giờ có cùng một loại chuyện như này xảy ra nữa."

Sở Du Ninh lại chậm rãi lắc lắc đầu: "Nếu đội trưởng thương hại em, thì cho em rời đi đi, em…."

Cô thực sự không thích hợp cùng ở chung với mọi người.

Lục Dĩ Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Triệu Tiêm Tiêm một cái, dùng dị năng lấy từ trong túi của ả ra một cái chai: "Đây là cái gì?"

Vốn dĩ Triệu Tiêm Tiêm đang muốn nổi nóng trong lòng bỗng nhảy dựng lên, theo bản năng nắm chặt tay, ả làm sao lại đem thứ đồ này quên mất, cũng may ả phản ứng nhanh chóng vẻ mặt mờ mịt: "Đây là cái gì?"

Lục Dĩ Minh hơi hơi nheo mắt lại: "Xuân dược đấy!"

"Tại sao thứ như thế này lại ở trên người em!" Ả vội vàng nhìn về phía Sở Du Ninh: "Nói, có phải mày để lên trên người tao hay không!"

Thật sự là thành thạo mà….

Ánh mắt Lục Dĩ Minh trầm xuống: "Trên mặt thứ này có dấu hiệu căn cứ, chắc là mang ra từ chỗ đó, đi kiểm tra sẽ biết là ai mua."

Triệu Tiêm Tiêm cười lạnh: "Dị năng của cô ta là biến hình, nếu như biến thành bộ dạng của em thì làm sao bây giờ!"

Nếu không phải Lục Dĩ Minh tận mắt nhìn thấy rồi, có lẽ cũng bị Triệu Tiêm Tiêm lừa gạt mất. Anh thật sự không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Sở Du Ninh: "Không phải em nói muốn chém muốn gϊếŧ gì thì tùy sao? Vậy ở lại trong đội và làm gái mại da^ʍ đi!"

Sở Du Ninh đột nhiên cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Lục Dĩ Minh.

Rốt cuộc Lục Dĩ Minh lộ ra một tia tươi cười nhạt nhẽo: "Còn không đem những gì em nhìn thấy nói ra!"

Nghĩ đến việc phải làm gái mại da^ʍ trong đội, Sở Du Ninh thật sự luống cuống, cô theo bản năng nhìn về phía Lâm Phong, sau đó suy sụp khóc ra: "Thật xin lỗi…. Thật xin lỗi…."

Cô vừa khóc vừa thở hổn hển: "Em hẳn là nên ngăn cản cô ấy!"

"Em thấy cô ấy ở một bên đi qua đi lại, cho rằng có chuyện gì không tiện nói ra, em mới tìm cơ hội rời đi, lúc sau thấy cô ấy đổ cái gì vào trong bát của anh Minh. Em tưởng mấy người đều là anh em vào sinh ra tử, chắc là không có chuyện gì, nên mới không nói ra…. Nhưng anh Minh lại mang bát mì đổi cho Lâm Phong, sau đó cô ấy gọi em vào trong xe đem nhốt vào WC, rồi sau đó Lâm Phong liền đi vào…."

Lúc này Sở Du Ninh đã khóc lớn rồi, nhưng người vẫn rất xinh đẹp, chính xác là dù có chật vật khóc cũng mang một vẻ phong tình khác.