Chương 50: Phản bội

Edit: Dĩm

Sở Du Ninh thật sự bị Lôi Dịch làm suốt cả một đêm, hôm sau bị hôn mê được anh ôm quay về trên xe. Trước khi lên xe mọi người còn gặp một đợt tang thi phục kích, có lẽ là do con tang thi cấp cao ngày hôm qua đã bố trí, không những vậy con tang thi kia còn rất cẩn thận, biết cũng có khả năng bọn họ sẽ không chết, nhưng đáng tiếc là nó lại coi thường đám người Lôi Dịch.

Mặc dù có một chút quanh co nhưng bọn họ vẫn bình an vô sự rời đi. Lục Dĩ Minh liếc mắt nhìn Sở Du Ninh ở trong ngực Lôi Dịch một cái:

“Có thể đánh thức không? Để cho em ấy bay lên trời xem đi như nào thì hợp lý.”

Lôi Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua nghĩ: có thể tỉnh cái rắm ấy!

“Trước kia lúc không có em ấy thì đi như nào thì giờ vẫn vậy!”

Lục Dĩ Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể tản tinh thần lực ra hết sức, cuối cùng đã chọn một con đường vừa có thể tránh được đại quân tang thi vừa có thể mau chóng đi tới căn cứ.

Từ đầu đến cuối Lôi Dịch không thèm tranh cãi với Triệu Tiêm Tiêm, thật giống như...... Căn bản hoàn toàn không để ý tới việc ả ngủ với người đàn ông khác.

Trên thực tế hành động của Triệu Tiêm Tiêm lại trời xui đất khiến giúp Lôi Dịch một lần. Anh vốn dĩ vẫn còn cảm thấy áy náy về việc cường bạo Sở Du Ninh, lúc ấy đúng là anh muốn chôn vùi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, thậm chí anh đã nghĩ rằng nếu Sở Du Ninh dám dây dưa với anh, anh sẽ gϊếŧ cô. Đối với Lôi Dịch mà nói, không đáng giá phá hủy tất cả mọi thứ hiện có vì một người phụ nữ.

Nhưng mà Lôi Dịch lại không nghĩ rằng Sở Du Ninh còn sợ bị phát hiện hơn cả anh. Theo lý thuyết Sở Du Ninh như vậy Lôi Dịch hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng không hề!

Anh không những không thở phào nhẹ nhõm, mà lúc nhìn thấy Sở Du Ninh trốn tránh anh mọi nơi trong lòng còn có chút không thoải mái, Sở Du Ninh càng trốn tránh anh, anh càng không kiềm chế được mà để ý đến từng hành động, cử chỉ của cô, càng chú ý anh càng cảm thấy không thoải mái…

Lôi Dịch cũng đã nghĩ tới mình rốt cuộc bị làm sao vậy, kết luận đại khái chính là do lương tâm của anh vẫn còn day dứt......

Lương tâm cái rắm, Lôi Dịch lăn lê bò lết ở mạt thế hơn hai năm, đã sớm đã quên cái thứ được gọi là lương tâm rồi, nhưng Lôi Dịch đã tự cho là mình tìm được đáp án rồi nên cũng không miệt mài đào sâu.

Trong khoảng thời gian này mặt ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế trong nội tâm lại vô cùng áp lực, đặc biệt là mỗi lúc nhìn Sở Du Ninh lo lắng sợ hãi anh liền nhịn không nổi muốn ôm cô vào ngực an ủi dỗ dành, anh muốn nói với cô “Đừng sợ, anh có thể bảo vệ em!” Nhưng mà không thể, anh không thể vì một người phụ nữ khác mà nảy sinh mâu thuẫn với Triệu Tiêm Tiêm.

Lôi Dịch không ngờ rằng vấn đề mà anh vẫn luôn buồn rầu lại được chính Triệu Tiêm Tiêm tự tay giải quyết. Chuyện giữa Lôi Dịch và Sở Du Ninh không có bất kỳ ai biết, theo như tính cách nhát gan của Sở Du Ninh thì cô tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ một ai, mà về phía Lôi Dịch thì bởi vì đủ các loại nguyên nhân tất nhiên cũng sẽ không nói cho người khác, cứ như vậy...... Triệu Tiêm Tiêm lại thành người phản bội tình cảm giữa bọn họ.

Nếu ả đã lựa chọn phản bội, vậy thì Lôi Dịch còn cần tiếp tục giữ gìn đoạn cảm tình này sao? Đúng vậy, tất nhiên vẫn phải giữ, nhưng phương pháp giữ gìn đã không phải là cái Triệu Tiêm Tiêm có thể nói.

Bây giờ là mạt thế, tất cả mọi người đều là nam nữ đã trưởng thành, nếu như Triệu Tiêm Tiêm đã tự phá vỡ quan hệ hài hoà như ban đầu thì về sau mỗi người tự chơi theo cách riêng của mình! Giống như tầng lớp quý tộc trước mạt thế, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ này, thậm chí có thể tìm thời gian tổ chức lễ cưới, nhưng trừ cái này ra thì không còn gì khác.

Cứ như vậy Lôi Dịch liền có thể quang minh chính đại có được Sở Du Ninh!

Hắn sở dĩ làm trò với Sở Du Ninh trước mặt Triệu Tiêm Tiêm chính là để tỏ thái độ của mình, anh có thể mặc kệ ả có bao nhiêu người đàn ông, nhưng đồng dạng, ả cũng không có tư cách quản anh có mấy người phụ nữ!