Chương 32: Bán diện trang (10)

Editor: Diệp Hạ

Gặp lại

Sau khi xuống máy bay, thứ làm Tạ Quan Sư ngạc nhiên chính là, không có ai tới đón y.

Lúc này y mới biết, quản gia cùng bảo mẫu trong nhà đã sớm bị sa thải.

Y chỉ có thể đẩy rương hành lý nặng nề, đi theo đám đông đứng lên thang cuốn tự động, đi ra ngoài chờ taxi. Bởi vì là từ nước ngoài trở về, y đã khác tám năm trước rất nhiều, mái tóc được vuốt ra đằng sau, lộ ra cái trán xinh đẹp, hơn nữa tóc còn bị Tạ Tiểu Phi nhuộm thành vàng kim, trên lỗ tai không xỏ lỗ nhưng có đeo một chiếc khuyên. Tạ Tiểu Phi ở nước Mỹ ngày nào cũng ngồi trong nhà chơi game, vì thế làn da tái nhợt dị thường.

Tất cả điều này cộng thêm chiếc kính râm làm Tạ Quan Sư nhìn tựa như một tên quỷ hút máu, tóm lại là rất bắt mắt, đi đến đâu cũng có đám người sôi nổi vì y. Người không biết còn tưởng y là minh tinh nào.

So với Tạ Tiểu phi mặc đồng phục năm đó, có thể nói là thay đổi rất nhiều.

Nhưng lực chú ý của Tạ Quan Sư cũng không có đặt ở đây, y nhân lúc chờ xe cúi đầu tìm tin tức trên di động. Ngắn ngủn tám phút không ở, thế giới này quả thực thay đổi long trời lở đất.

Tin tức y tìm chủ yếu là về Chung Tri.

Sau khi Chung Tri nổi tiếng, không một ai đều tra được bối cảnh năm đó của hắn. "Người trong suốt" Chung Tri tựa hồ đã bốc hơi, nhưng dù thế nào thì cũng sẽ không có ai liên tưởng hắn với người đàn ông tuấn mỹ vô trù trước mắt này. Mà đây là điều Chung Tri có thể làm được, dù sao Tạ Quan Sư cũng đã chứng kiến thủ đoạn năm đó của thiếu niên.

Giờ thiếu niên làm mưa làm gió, dường như đã sớm vùi lấp quá khứ bất kham.

......

Mà bên Tạ gia không có thủ đoạn như vậy, không thể đứng vững tám năm không ngã.

Mấy năm nay kinh tế cả nước xoay chuyển chóng mặt, Tạ gia chỉ làm chút kinh tế bọt biển, ba Tạ lại quá mức bướng bỉnh, đầu óc không lay chuyển được, căn bản không theo kịp làn sóng phát triển, vì thế Tạ gia danh vọng ở thành phố A ngày nào đã dần sụp đổ. Hai năm gần đây đã hoàn toàn suy thoái, công ty trong tay ba Tạ lúc này gặp phải nguy cơ chuỗi tài chính đứt gãy. Đây cũng là nguyên nhân ba Tạ không thể không gọi con trai mình về.

Hắn già rồi, hắn chịu đựng không nổi.

Tạ Quan Sư về đến nhà, ba Tạ vẫn ở thư phòng chờ y như năm đó, nhưng người đàn ông trung niên uy nghiêm ngày nào giờ đầu đã vương sương.

Ba Tạ ho khan không ngừng, xoa mắt nói: "Trước khi về ta đã gửi qua một ít tư liệu của công ty cho anh, anh đã nghĩ ra cách giúp công ty vượt qua nguy cơ lần này chưa?"

"Con đã xem qua." Tạ Quan Sư thoạt nhìn thành thục hơn năm đó rất nhiều, y lo lắng nhìn ba Tạ, nói: "Ba, mấy ngày nay ba nghỉ ngơi cho tốt đi, việc công ty cứ giao cho con. Dù sao cũng còn chú Lưu trong hội đồng quản trị giúp con mà."

Đương nhiên ba Tạ không thể yên tâm về đứa con này của mình, nhưng mấy ngày gần đây hắn bắt đầu bị tăng huyết áp mắt, thị lực đã chuyển biến xấu đến nỗi không thấy rõ đồ vật. Nửa tháng trước bác sĩ nhắc nhở hắn đã tới kỳ hạn làm phẫu thuật, chỉ là Tạ Tiểu Phi vẫn luôn không trở về, hắn không thể không kiên cường chống đỡ.

Lúc này ba Tạ cũng không còn cách nào, thở dài nói: "Tốt nhất là anh đừng làm ta thất vọng...... Còn có, cái tóc kia, chói mắt thật sự, nhân lúc còn sớm nhuộm lại cho ta! Bằng không đến công ty làm sao phục chúng?"

Tạ Quan Sư cười cười, gật đầu.

Ba Tạ dặn dò: "Có khó khăn hay không hiểu gì thì hỏi chú Lưu, năm đó ông ấy cùng ta khai sáng công ty, bỏ ra không ít tâm huyết, kinh nghiệm cũng phong phú hơn anh nhiều."

Tạ Quan Sư đáp: "Được, con biết rồi, ba."

Ba Tạ vẫy vẫy tay, xoa xoa giữa mày nói: "Anh ra ngoài trước đi, ta nghỉ ngơi một lát."

Tạ Quan Sư đóng cửa lại đi ra ngoài, trong nhà đã không còn quản gia, chỉ còn lại một số dì ở lại chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ba Tạ đang ở phòng bếp làm bữa tối cho Tạ Quan Sư.

Tạ Quan Sư nhìn phòng khách trống rỗng một lát, sau đó ngồi xuống trên sô pha.

502 hỏi:【Anh Tạ, kế tiếp chẳng lẽ không phải là nên đi tìm đối tượng công lược sao?】

Tạ Quan Sư thở dài, nói:【Giờ vẫn còn sớm, phải chờ hắn chủ động tìm được tôi, nếu không việc bỏ hắn xuất ngoại năm đó tôi bào chữa như thế nào? Bây giờ tôi có nỗi khổ, yêu hắn lại không thể tới gần, lại lòng mang áy náy, đương nhiên là không muốn đi phá hỏng cuộc sống bình yên của hắn.】

502:【......】Sao nó lại cảm thấy ký chủ đang rất tích cực phá hỏng cuộc sống bình yên của người ta nhỉ?

Tạ Quan Sư nói:【Từ từ đi, không quá hai ngày hắn sẽ tìm được tôi:)】

Mà trước đó y phải chuẩn bị một chút việc.

Y nhìn phòng bếp, chờ khi vυ" Dương bưng đồ ăn ra, y lấy sợi dây chuyền bạc từ túi áo khoác ra. Trên dây chuyền cũng không có trang sức gì dư thừa, chỉ là một sợi dây chuyền rất bình thường, chất liệu bạc trải qua thời gian tám năm đã hơi đen, nhưng dưới ánh đèn treo phòng khách vẫn lập loè ánh sáng nhỏ vụn.

Vì thế khi vυ" Dương ra tới, nhìn thấy chính là một màn này, thiếu gia mới từ nước ngoài trở về đang nhìn chằm chằm một sợi dây chuyền bạc bình thường trong lòng bàn tay, biểu tình tựa hồ có chút hoảng hốt, như là nhớ đến chút hồi ức tốt đẹp nào, trong mắt có chút thương cảm, lại có chút lưu luyến.

"Thiếu gia, đó là cái gì?" Vυ" Dương nhịn không được hỏi.

Nàng ở Tạ gia đã nhiều năm, cũng nhìn Tạ Tiểu Phi lớn lên, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy Tạ Tiểu Phi như vậy.

"Không có gì." Tạ Quan Sư nỗ lực làm như không có việc gì, cất dây chuyền vào trong l*иg ngực.

Vυ" Dương cười đưa thức ăn cho y, hỏi: "Chẳng lẽ là đồ của bạn gái nhỏ sao?"

Tạ Quan Sư nhấp môi không nói chuyện, đôi mắt lại có đau thương chợt lóe rồi biến mất. Vυ" Dương cũng không phải là một người cẩu thả, nàng rất biết xem mặt đoán ý, vì thế tức khắc biết mình đã chọc trúng chuyện thương tâm của thiếu gia, vội vàng ngậm miệng không dám hỏi lại.

Chỉ là, nàng nói thầm trong lòng, chẳng lẽ thiếu gia đã quen người kia từ trước khi xuất ngoại?

Sau khi Tạ Tiểu Phi xuất ngoại, khoảng chừng một tháng đầu, ngày nào cũng có một thiếu niên đến dưới lầu chờ, giống như du hồn không chịu rời đi. Vυ" Dương chưa từng thấy người nào quật cường như vậy, ngay từ ngày đầu nàng đã nói với hắn, Tạ Tiểu Phi đã xuất ngoại! Nhưng hắn không tin, như một cái xác không hồn, cố chấp chờ đợi.

Mặc dù bị mưa to xối đến sốt cao, cũng ôm cánh tay ngồi ở bồn hoa đối diện Tạ gia, hai mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm cửa phòng Tạ Tiểu Phi.

Hắn cho rằng, chỉ cần hắn đủ kiên nhẫn, chỉ cần luôn chờ đợi, sẽ có thể nhìn thấy người kia xuất hiện.

Nhưng không có.

Ba Tạ đã sớm kêu người làm đuổi người này đi, nhưng mấy người làm đều đã làm mẹ, không đành lòng, liền mở một mắt nhắm một mắt.

Sau này lại có một ngày, thiếu niên nửa đêm trộm phá cửa sổ vào Tạ gia. Hắn tận mắt nhìn thấy căn phòng trống rỗng của Tạ Tiểu Phi, vách tường, sàn nhà, kệ sách, tất cả đều không lưu lại một chút dấu vết. Có nghĩa là, từ đây về sau, tất cả những nơi ở thành phố A đều sẽ không tìm thấy chút dấu vết gì của Tạ Tiểu Phi.

Không có gì hết ——

Trên giường, bàn học, vách tường, cái gì cũng không có, càng không có một chút hơi thở của người kia, tất cả đều lạnh lẽo như vật chết.

Thậm chí người kia không hề để lại gì cho hắn.

Một câu cũng không có.

Một chữ cũng không có.

Không có.

Ngay cả chuyện người kia xuất ngoại hắn cũng biết được từ trong miệng người khác. Cái gì hắn cũng không biết, có phải vì người kia cho rằng hắn không xứng được biết.

Trong nháy mắt kia, toàn thân Chung Tri lạnh buốt.

Hắn không còn nhìn thấy gì nữa, hoảng sợ đứng ở trong phòng, không biết mình nên làm gì, nên chạy đi đâu. Sự thật máu tươi đầm đìa mà hơn một tháng nay hắn không dám đối diện giờ đã bị vạch trần, ngực hắn như bị đâm thủng, tuyệt vọng đến nỗi mất đi phản ứng.

Khi người làm Tạ gia nghe thấy tiếng kính vỡ vọt vào, thấy, chính là thiếu niên đứng ở nơi đó, khóc đến nỗi thở gấp, dùng tay dính máu lung tung xoa nước mắt. Dạ dày hắn co rút, chậm rãi ngồi xổm xuống, cả người cong thành con tôm, như muốn nôn hết thảy lục phủ ngũ tạng ra.

Vυ" Dương chưa từng thấy người nào khóc đến tê tâm liệt phế như vậy.

Cũng chưa gặp người nào có ánh mắt hung ác như vậy, phảng phất như đã nhuốm đầy tử khí, đen kịt không có một tia ánh sáng, bên trong đều là ý nghĩ điên cuồng vặn vẹo, dường như muốn lôi kéo tất cả mọi người xuống địa ngục.

......

Tạ Quan Sư đến công ty vào tối hôm đó, hiện tại Tạ thị không hề nghi ngờ là năm bè bảy mảng, nội đấu còn muốn nghiêm trọng hơn Tạ Quan Sư tưởng tượng. Sau khi vào công ty, những người trong hội đồng quản trị hoàn toàn không đặt công tử Tạ Tiểu Phi vừa du học trở về này vào mắt, dù sao thanh danh của Tạ Tiểu Phi vẫn luôn không tốt, ai cũng biết y chỉ là tên bại gia tử ăn chơi trác táng.

Tạ Quan Sư nhìn thấy, đơn giản tương kế tựu kế, diễn vai bao cỏ của mình nhập tâm hơn một chút.

Sau khi dẫn y đi một vòng công ty, Lưu tổng đưa y về văn phòng của mình, thở dài nói: "Tiểu Phi, cháu vừa trở về chắc là không biết tình huống của công ty, vậy thì chú Lưu sẽ trực tiếp nói cho cháu biết, hiện tại công ty đã lung lay nghiêm trọng, chỉ sợ là không thể trụ được mấy tháng nữa, mấy tháng gần đây vẫn luôn nợ tiền lương nhân viên......"

Tạ Quan Sư vùi mình trong sô pha mềm mại, nghe xong lời này, trên mặt có chút sợ hãi: "Chú, ba tôi không nói công ty có vấn đề lớn như vậy! Vậy giờ nên làm sao bây giờ? Công ty sụp đổ thì sau này tôi làm sao bây giờ?"

Lưu tổng nói: "Đó là sợ thân thể ba cháu không chống đỡ được cho nên không nói tình hình thực tế cho ông ấy biết, trên thực tế, từ nửa năm trước cổ phiếu công ty đã giảm mạnh, ngày qua ngày lại càng suy giảm, lỗ hổng tài chính quá lớn, sợ là......"

"Sợ là cái gì?" Khẩn trương trên mặt Tạ Quan Sư gãi đúng chỗ ngứa.

Lưu tổng nói: "Sợ là sớm hay muộn cũng sẽ phá sản, chú Lưu khuyên cháu, thừa dịp còn chưa bị thanh tra tài sản thì đưa ba cháu và gia sản còn lại ra nước ngoài đi, căn hộ và xe, nên bán thì hãy bán."

Tạ Quan Sư hoàn toàn không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, nghe thấy Lưu tổng nói, sắc mặt y tái nhợt, tay cũng run run, hoàn toàn chính là bộ dáng công tử bột vô dụng.

"Số tiền đó căn bản không thể sống được bao năm ở nước ngoài!" Tạ Quan Sư như hỏng mất: "Chú Lưu, còn có cách khác không? Chú phải giúp nhà tôi."

Lưu tổng nhìn chằm chằm y một lúc lâu, chậm rãi nói: "Thật ra còn có một cách ——"

Tạ Quan Sư vội vàng hỏi: "Cách gì, chỉ cần tôi có thể làm được!"

"Giờ thứ chúng ta thiếu chính là tài chính, công ty này đang mắc nợ, ngân hàng cũng đã thu hồi hạn mức tín dụng, không chịu cho chúng ta vay, nếu lúc này có tiền bù vào lỗ hổng, vậy thì chúng ta nhất định có thể chịu đựng qua đoạn thời gian này, chờ đến lúc sản phẩm mới đưa ra thị trường, hết thảy sẽ chuyển biến tốt đẹp......" Lưu tổng nói, do dự nhìn Tạ Quan Sư: "Nhưng mà lỗ hổng tài chính này, tìm ai mượn đây?"

Tạ Quan Sư nhíu mày: "Những đối tác làm ăn trước kia đâu?"

Lưu tổng cười khổ nói: "Nhà ai cũng có tuyết trước cửa, thời buổi này đâu ra người đưa than ngày tuyết, không bỏ đá xuống giếng đã không tồi rồi. Thật ra chỗ chú còn một cách, cũng không biết cháu có nguyện ý hay không."

Tạ Quan Sư thoạt nhìn đã hoàn toàn hoảng sợ, nhanh chóng hỏi: "Cách gì, chú nhanh nói đi."

Lưu tổng nhìn chằm chằm y, nói: "Cháu còn nhớ lão tổng Vinh thị không? Ông ấy vẫn luôn rất muốn gặp cháu một lần, đêm nay chú an bài một buổi tiệc cho hai người, phải xem cháu có thể nắm được cơ hội lần này hay không."

Tạ Quan Sư không dám tin tưởng: "Chú muốn tôi bán mình?"

Lưu tổng nhíu mày: "Đừng nói khó nghe như vậy, người ta cũng chỉ là thấy cháu càng ngày càng đẹp, muốn kết bạn mà thôi. Hơn nữa cháu lại không thiệt gì, chẳng lẽ bằng cái bộ dáng thận hư kia của ông ta mà có thể đè cháu ở dưới thân, tự nhiên cháu là người ở bên trên."

Sắc mặt Tạ Quan Sư cực kỳ khó coi, cắn môi dưới không nói một lời. Y không phản bác, nội tâm đang giãy giụa kịch liệt. Nhưng với tình huống bây giờ, có lẽ ba y sẽ bởi vì công ty phá sản mà nhảy lầu tự sát cũng không chừng. Y đã cùng đường. Y cũng gọi điện thoại cho những hồ bằng cẩu hữu của mình, nhưng vừa nghe tình huống hiện tại là những tên đó tắt máy không tiếp.

Hiện tại, không ai có thể giúp y.

Nếu là người kia ——

Tạ Quan Sư giãy giụa. Tuy rằng người kia cũng không ở đây, nhưng y vẫn toàn tâm toàn ý trình diễn.

Thôi, không thể đi cầu hắn.

Năm đó đã xảy ra chuyện như vậy, người kia và y đã không cùng một thế giới, nếu đi cầu, chẳng phải là tự rước lấy nhục.

......

Thấy Tạ Quan Sư trầm mặc không nói chuyện, Lưu tổng biết chuyện này tám phần sẽ thành, vì thế khóe miệng nhếch lên......

Đương nhiên, gã cũng không biết Tạ Quan Sư đang tính kế cái gì.

............

Ngày hôm sau buổi tối 8 giờ, Tạ Quan Sư đúng hẹn đến phòng số 8 Phù Dung Viên. Thân hình cao gầy, dung mạo đẹp đẽ, làn da trắng nõn, mang kính râm, khoảnh khắc y bước vào khách sạn, y chính là sự tồn tại bắt mắt nhất. Điều này làm cho lão tổng Vinh thị đứng ở hành lang chờ y hưng phấn, bụng bia cũng run run.

Lão tổng Vinh thị nhón chân mong chờ đứng ở lầu hai, dê béo mình thèm nhỏ dãi đã lâu giờ sắp tới tay.

Gã thật sự không nhịn được, lúc gã ra nước ngoài tham gia hội nghị có gặp qua Tạ Tiểu Phi, gặp một lần liền không thể quên được.

Sao lại có một chàng trai anh tuấn mê người như vậy tồn tại.

Chuyện này làm cho gã trằn trọc mấy năm, không bắt người thanh niên này tới tay gã thật sự tâm ngứa khó nhịn. Mà hai ba năm không gặp, Tạ Tiểu Phi tựa hồ xuất sắc hơn lúc trước một chút, đặc biệt là khí thế cả người, toát lên vài phần thần bí khó lường cùng thanh lãnh cường thế không thuộc về Tạ Tiểu Phi.

Quả thực từ ngọn tóc đến ngón chân đều hợp ý gã.

Tạ Quan Sư bước lên cầu thang, nhận thấy được tầm mắt trên lầu hai kia, y gần như không thể phát hiện được mà nhíu nhíu mày. Nếu không phải hôm nay phải tạo một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên thì y cũng không buồn liếc nhìn Vinh tổng một cái.

Cùng lúc đó, y nghe thấy một trận ồn ào từ phòng hội nghị lầu một khách sạn truyền đến, nơi đó là nơi tổ chức họp báo của một vị minh tinh, vừa lúc tan cuộc. Cửa phòng hội nghị chậm rãi đẩy ra, ánh đèn lập loè, thanh âm phóng viên hoà cùng với tiếng thét chói tai của fans như thủy triều ập đến, làm cả khách sạn chấn động.

Ở giữa đám đám người kia là một người cao gầy, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, người lại quá nhiều, cũng không thể thấy rõ ràng khuôn mặt hắn.

Chỉ là có thể cảm thấy bầu không khí chung quanh hắn khác hoàn toàn những người khác, là lạnh.

Tạ Quan Sư có hơi tò mò người này là ai, vì thế quay đầu lại.

Vừa liếc mắt một cái, cả cơ thể y cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích.

Là hắn? Sao lại trùng hợp như vậy, người y sợ gặp phải nhất, thế mà vừa về nước đã gặp được, thế mà lại gặp được ở thời điểm chật vật như vậy.

Mặc kệ như thế nào cũng không thể để hắn thấy.

Tạ Quan Sư như rối gỗ bị cắt mất dây, sắc mặt tái nhợt, sau đó không chút do dự chạy lên cầu thang vội vàng thoát thân.

Vào lúc này, người được vây quanh trong đám người kia như cảm giác được cái gì, ngẩng mặt nhìn thoáng qua cầu thang.

Không có gì hết, phảng phất như cơn đau từ trái tim vừa rồi chỉ là ảo giác.

Trước giờ không phải hắn chưa từng xuất hiện ảo giác như vậy. Hắn đang lái xe thì thấy người kia lao về phía mình, hắn nghĩ mình nên dẫm chân ga, tiến lên phía trước, nghiền nát, trả thù tám năm vứt bỏ này. Hắn hận. Nhưng lần nào hắn cũng hoảng sợ dừng xe lại, hắn sợ thương tổn người kia. Sau đó, hắn đầy đầu mồ hôi lạnh mà tỉnh lại, hắn phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng.

Hắn vùi đầu vào trong chăn, im lặng che lại mặt, ý đồ muốn tiếp tục cơn ác mộng này, mặc dù là một cơn ác mộng đáng sợ, nhưng hắn cũng hy vọng không tỉnh lại. Nhưng người kia dù là trong mộng hay không đều rời đi, không hề ở lại.

Càng ngày ảo giác càng thái quá.

Sao người kia lại có thể xuất hiện ở chỗ này chứ?

Đáy mắt người đàn ông là một mảnh tĩnh mịch, hắn đã sớm làm quen với những cơn ác mộng cùng ảo giác đó. Những ánh đèn flash chiếu lên mặt hắn, có loại mỹ cảm khác thường.

Đôi môi dưới lớp khẩu trang đen nhếch lên một cái, trong bình tĩnh, trào phúng lại có chứa một tia âm lãnh như vật chết.

Tốt nhất là không xuất hiện ở chỗ này, tốt nhất là không trở về.

Nếu không, hắn sẽ không thể khống chế được bản thân, đánh gãy hai chân y, cầm tù y cả đời này. Hoặc là gϊếŧ y, nuốt vào trong bụng. Hàng loạt ý niệm cứ xuất hiện trong lòng, dần dần lấp đầy.

............

Tạ Quan Sư sắc mặt tái nhợt bước lên lầu hai, đi vào căn phòng số 8, đóng cửa lại. Thân thể y dán lên ván cửa, kịch liệt thở dốc, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp nan giải.

"Làm sao vậy?" Vinh tổng mỉm cười tiến đến dìu y, nói: "Hình như em rất hoảng loạn? Ngồi xuống uống miếng nước đi."

"Cảm ơn." Tạ Quan Sư không dấu vết thoát khỏi tay gã, ngồi bên bàn tròn. Mà trong lúc này, Vinh tổng vẫn luôn dùng ánh mắt làm cả người nổi da gà nhìn y chăm chú.

"Nghe nói nhà em gặp khó khăn là tôi đã lập tức muốn giúp em, ai, gần đây em nhất định khổ tâm rất nhiều đúng không?" Vinh tổng thân thiết hỏi, muốn vươn bàn tay đầy thịt đặt lên đùi Tạ Quan Sư, dùng sức nhéo một cái.

Khi sờ được cái đùi rắn chắc, trong mắt gã như đang loé sáng.

"Chỉ cần hôm nay em ngoan ngoãn nghe tôi, tôi nói thế nào thì em phải làm thế đó, vậy thì những chuyện của Tạ thị, tôi bảo đảm sẽ giải quyết cho em. Về sau em có khó khăn gì cũng cứ việc tới tìm tôi, việc công ty tôi sẽ không quản lý, tôi cầm tay dạy cho em!"

Sắc mặt Tạ Quan Sư lập tức trở nên xanh mét, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng vẫn cắn chặt răng nhịn xuống, không nói một lời mà ngồi ở chỗ kia.

Vì thế, tay Vinh tổng càng thêm lớn mật, cười hì hì vuốt từ đầu gối đến đùi Tạ Quan Sư, thậm chí còn muốn sờ hẳn vào đùi trong của y ——

Đúng lúc này, Tạ Quan Sư nghe thấy thanh âm 502:【Hệ thống thấy được đối tượng công lược cách cậu không đến 10 mét, vừa rồi độ hắc hóa tăng 5, bây giờ độ hảo cảm 90, độ hắc hóa 90.】

Tạ Quan Sư:【??? Vì sao lại tăng 5? Vừa thấy tôi là đen thêm sao?】

502 nói:【Độ hắc hóa bây giờ sẽ không làm hắn đi tra tấn kẻ thù, sẽ chỉ làm hắn tra tấn cậu, cho nên anh Tạ đừng lo lắng, cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là quá trình sẽ có hơi thảm thiết mà thôi.】

Tạ Quan Sư:【...... Đừng an ủi được không, như vậy càng làm tôi sợ nè.】

Giây tiếp theo, cửa bị đá văng.

Theo đó tiến vào là một cơn gió lạnh cùng tiếng thở dốc điên cuồng của ai đó. Cái loại cảm giác này cực kì quen thuộc, mặc dù đã qua tám năm nhưng vẫn làm da đầu Tạ Quan Sư tê dại.

Cả người y cứng đờ như hòn đá, không dám ngẩng đầu, nhưng cuối cùng vẫn nâng đầu, đối diện tầm mắt người kia.

Thân ảnh cao lớn của đối phương ngăn ánh đèn trên hành lang, khuôn mặt mơ hồ, biểu tình lại lạnh đến đáng sợ. Đôi mắt hơi đỏ nảy sinh ác độc, ý muốn báo thù cùng sương hàn lạnh lẽo hòa hợp, điên cuồng vặn vẹo, cảm xúc gì cũng có, duy chỉ tình yêu của quá khứ đã biến mất không thấy tăm hơi.