Chương 34: Bán diện trang (12)

Editor: Diệp Hạ

Hợp pháp

—— ngẩng đầu lên, hôn tôi.

Những lời này vang lên bên tai Tạ Quan Sư, trong thanh âm không mang theo một tia cảm tình, hoàn toàn chỉ là mệnh lệnh lạnh băng.

Đôi tay vòng lấy cổ người đàn ông tức khắc cứng đờ, giống như khúc gỗ mất đi ý thức. Y biết hiện tại y không còn lựa chọn nào khác, đây là giao dịch, nếu là giao dịch thì nên tiếp tục. Y gian nan ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên mặt Chung Tri.

Chung Tri nhìn chằm chằm y, đôi mắt u ám, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Sao, lại không làm được sao? Cậu thật đúng là dễ bỏ cuộc, làm cái gì cũng bỏ cuộc." Chung Tri cười lạnh nói.

Tạ Quan Sư càng thêm cứng đờ, dời tầm mắt, nỗ lực không nhìn đôi mắt tràn ngập thù hận của đối phương, nó sẽ làm y hít thở không thông. Y không muốn chật vật trước mặt người này như vậy, cưỡng bách mình lên tinh thần, hỏi: "Hôn vài phút? Hôn sâu kiểu Pháp, hay là cậu thích kiểu nào khác......"

Lời nói còn chưa nói xong, Chung Tri đã hận tới cực điểm, bỗng nhiên vươn tay bóp lấy cổ y. Ngón tay thon dài lạnh lẽo vô cùng, gắt gao thít chặt, như là hận không thể bóp chết y ở chỗ này.

"Khụ...... khụ khụ." Sức lực này vô cùng lớn, Tạ Quan Sư ngay lập tức mất đi tiếng nói, yết hầu nghẹn lại như cá trên thớt, muốn ho lại không thể.

"Hôn sâu kiểu Pháp?" Ánh mắt Chung Tri lúc này quả thật như ác quỷ bò ra từ địa ngục, thấm đẫm oán độc, như là hận không thể đồng quy vu tận với Tạ Quan Sư: "Cậu bỏ tôi ra nước ngoài nhiều năm như vậy mà cũng chỉ học được cái này sao?"

—— môi người này đã từng hôn người khác?

—— đôi mắt người này đã từng nhìn người khác?

—— thân cận với người khác đến như vậy?

Ghen ghét mãnh liệt bao phủ, cả người Chung Tri sát khí sôi trào, nếu có thể, hắn thật muốn moi tim người này ra, nhìn xem rốt cuộc có phải làm bằng đá hay không!

"Tất cả chỉ là hư tình giả ý sao? Tất cả chỉ là cậu đang trêu đùa tôi sao?!" Chung Tri đã không thể khống chế được bản thân nữa, cả người lâm vào điên cuồng, dùng một tay nắm cổ áo Tạ Quan Sư ném lên sô pha, sau đó áp lên, hai mắt đỏ bừng, hung tợn nhìn chằm chằm đối phương.

Mua bánh kem cho hắn, ngồi cùng bàn với hắn, tất cả chỉ là chơi đùa? Ngủ cùng hắn trên một giường, tất cả chỉ là chơi đùa?

Chơi vui lắm sao?

Hắn bị tra tấn suốt tám năm, vô số lần hắn tự nói với chính mình, đừng trông cậy gì đối với người này nữa, người này chỉ coi hắn là một vai hề, cùng hắn chơi một trò chơi, sau lại cảm thấy trò chơi không vui nữa, dứt khoát rời đi.

Mà hắn thì là cái gì? Không là gì hết! Trong trò chơi này thậm chí hắn còn không bằng một con khỉ diễn xiếc. Những con khỉ đó còn biết phản kháng, còn biết mình thật đáng thương, hắn biết rõ mình buồn cười, lại không tự chủ được mà trầm luân!

"...... Khụ khụ, đau......" Sắc mặt tái nhợt vì không thể thở mà đỏ lên, nhưng đó ngược lại làm y phá lệ mê người.

Y vẫn kiêu ngạo giống năm đó, vô luận như thế nào cũng không muốn mình yếu thế trước mặt người khác, nhưng giờ khắc này, y là thật sự cảm giác được, Chung Tri muốn y chết, hoặc là, muốn hai người cùng chết.

Nhìn người dưới thân toát ra biểu tình thống khổ, ánh mắt điên cuồng vặn vẹo của người đàn ông giật giật, tay buông lỏng.

Tạ Quan Sư thật vất vả mới có được cơ hội thở dốc, ho khan kịch liệt.

Cả người y cong lại, thở hổn hển, muốn thoát khỏi thân người đàn ông, nhưng người đàn ông đè bên trên người y lại vì sự giãy giụa này mà nổi lên phản ứng.

Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm con mồi cũng càng ngày càng u ám, thẳng đến khi bị tìиɦ ɖu͙ƈ điên cuồng thổi quét.

Người mình thương nhớ tám năm giờ đang nằm dưới thân, hắn muốn chiếm hữu, muốn xâm phạm, muốn cắn nát, uống máu đối phương.

Chung Tri cúi đầu, cắn lên môi Tạ Quan Sư.

502 không nỡ nhìn thẳng:【Xong rồi, lại bị cưỡng hôn.】

Tạ Quan Sư cũng làm mặt thảm không nỡ nhìn:【Cậu cho rằng tôi muốn sao, kỹ thuật hôn thật sự rất tệ!】

Tạ Quan Sư không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trừng mắt nhìn hai cánh môi của đối phương ngậm lấy môi dưới của mình. Từng đợt liếʍ ɭáρ gặm cắn, môi dưới của y rất nhanh đã bị cắn ra một chút máu tươi, mùi máu tràn ngập tràn khoang miệng hai người. Đầu lưỡi đối phương tiến vào, không có kỹ xảo gì hơn thiếu niên năm đó, chỉ là một trận tàn sát bừa bãi trong khoang miệng.

Tạ Quan Sư bị đè trên sô pha, đôi tay bị giữ chặt ở đỉnh đầu, cả người vùi sâu vào sô pha, Chung Tri đè nặng lên ngực.

Áo sơmi của hai người bị cọ xát mở ra, mấy viên nút áo biến mất ở khe hở sô pha, da thịt dán vào nhau, sự cọ xát ngẫu nhiên của ngực và đầṳ ѵú làm cả hai khô nóng. Mà Tạ Quan Sư giữ lại được chút thanh tỉnh cuối cùng, hai chân muốn giãy giụa lại bị hông đối phương kẹp chặt, thứ đồ cứng rắn nóng rực phía dưới dán vào làm không thể động đậy.

Nụ hôn này quá mức công thành đoạt đất, khoé miệng Tạ Quan Sư rất nhanh đã xuất hiện tia nước trong suốt, làm cả người nhìn chật vật hơn. Đầu lưỡi bị đối phương liếʍ cắn, mυ"ŧ đến tê dại, dường như linh hồn cũng bị hút ra.

Chung Tri điên cuồng hôn y, ngón tay từ má đi xuống, sờ đến cổ, xương quai xanh, ngực, sau đó lại đi xuống.

Tạ Quan Sư cảm giác cách một tầng vải dệt, nơi đó của mình bị ngón tay thon dài lạnh lẽo của đối phương nắm lấy. Thứ đồ nóng bỏng bỗng nhiên gặp lạnh, cảm giác thay đổi đột ngột làm y giật mình.

Đầu óc lập tức thanh tỉnh, y duỗi tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, cũng đồng thời giãy giụa lắc đầu, né tránh nụ hôn điên cuồng.

Khổ sở trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Theo động tác y, Chung Tri nằm phía trên cũng yên lặng.

"Không muốn?" Chung Tri lãnh đạm: "Nếu đã làm giao dịch thì nên thực hiện mới đúng, yên tâm, tôi không phải người lật lọng, sẽ không đưa thiếu tiền cho cậu đâu."

Hắn nhìn thấy Tạ Quan Sư thoáng run rẩy, đáy mắt lộ ra một ít cảm xúc giãy giụa ——

Người này là cảm thấy bị xúc phạm sao? Thì ra người này cũng biết đau sao? Như vậy thì vừa lúc, đây đúng là điều hắn muốn. Người này càng thương tâm khổ sở, hắn mới càng vui vẻ. Đây không phải là thứ hắn luôn muốn sao?

Nhưng sao hắn lại càng thêm đau.

Chung Tri nhìn Tạ Quan Sư, lạnh nhạt nắm mặt y, nói: "Không tiếp tục sao? Không phải là cậu thiếu rất nhiều tiền à? Vừa rồi là một trăm vạn, kế tiếp là 900 vạn......"

"900 vạn...... Cậu muốn tôi làm cái gì?"

Chung Tri cười lạnh nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ xong, lên giường? Nếu tôi muốn cậu lên giường với tôi thì sao?"

Sắc mặt Tạ Quan Sư trắng bệch, nhắm mắt lại —— không nên như vậy, y đã quyết định rời xa người này, nếu không thể rời xa được thì ít nhất phải làm người này không còn chút lưu luyến nào với mình. Nếu Chung Tri lại tiếp tục dây dưa với y, chỉ sợ sẽ giống như năm đó, người chịu thương tổn chính là hắn.

Mà đây là điều y không muốn nhìn thấy nhất.

"Tôi...... năm đó, tôi......" Yết hầu Tạ Quan Sư lăn lăn, nỗ lực mở miệng, nhưng nửa ngày sau vẫn không thể nói tròn câu.

Chung Tri bình tĩnh, bàn tay lạnh như băng xoa mặt Tạ Quan Sư, lạnh giọng hỏi: "Nói rõ ràng, cậu cái gì?"

Đáy mắt hắn là một mảnh sương hàn lạnh lẽo, ẩn trong đó còn có một chút kích động không thể diễn tả.

Không phải hắn chưa từng nghĩ tới, có lẽ người này có nỗi khổ, có lẽ là gặp chuyện gì không thể giải quyết.

Tạ Quan Sư xoa xoa khóe miệng, lau đi tia nước bọt làm người thấy thẹn, y khan giọng nói: "Chuyện năm đó tôi thật xin lỗi, tôi nguyện ý bồi thường, tuy rằng hiện tại tôi cũng không có gì có thể bồi cho cậu......" Ngay sau đó lại gian nan nói, "...... Tôi có thể lên giường với cậu, nếu cậu muốn."

Y nói xong, cảm giác tầm mắt trên người đã hoàn toàn lạnh xuống, phảng phất như tất cả hy vọng còn sót lại đều bị dập tắt.

—— thật xin lỗi.

Chung Tri không thể ngờ rằng mình đợi nhiều năm như vậy, thứ đợi được cư nhiên chỉ là một câu thật xin lỗi. Chỉ có một câu "thật xin lỗi" cùng có thể "bồi thường". Cái bồi thường kia lại là cam nguyện lên giường.

Hắn cảm thấy ngực như bị đào khoét, căn bản không biết nơi nào đang đổ máu, chính là cả người đau nhức, rét run.

Có phải hết thảy điều hắn trải qua năm đó ở trong mắt người này đều chỉ là râu ria, có thể dùng một câu "Thực xin lỗi" nhẹ nhàng để phủi sạch can hệ?

Ba chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại giống như một cái tát đánh lên mặt Chung Tri.

Cũng đúng, cẩn thận nhớ lại, người này đúng thật là không có gì sai. Không gϊếŧ người phóng hỏa, không cướp bóc cưỡиɠ ɠiαи. Người này, bất quá là đã từng coi hắn là đồ chơi, bố thí hắn một đoạn thời gian mà thôi.

Mà hắn thì sao, hắn coi loại biểu hiện giả dối này trở thành cọng rơm cứu mạng, nắm chặt trong lòng bàn tay, có đổ máu cũng không buông ra, muốn người này chỉ nhìn một mình mình. Là hắn quá buồn cười, còn ai buồn cười hơn hắn không?

Chuyện đã đến nước này, Chung Tri ngược lại càng bình tĩnh, biểu tình lạnh lùng đến đáng sợ, con ngươi không có chút ánh sáng, đen kịt làm người ta không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

Hắn nhìn chằm chằm người dưới thân: "Nếu là chơi thì tại sao không chơi tiếp? Là cậu gạt tôi...... Sau lại cảm thấy không vui sao?"

Tạ Quan Sư sửng sốt, không dám tin mà giương mắt nhìn người bên trên, yết hầu giật giật, lại không thể thốt ra câu nào.

Chung Tri cười khẽ, "Thì ra là thế, quả nhiên là cảm thấy không vui nữa. Cũng đúng, vốn dĩ cậu chính là người như vậy mà, làm bài tập làm được một nửa lại ném bút, cho nên đùa bỡn tôi cũng bỏ dở nửa chừng như vậy."

"Cậu biết tôi hận cậu bao nhiêu không? Tôi thậm chí muốn cậu chết." Thanh âm người đàn ông không chứa một tia cảm tình, bình thản nói ra những lời đáng sợ, như một nhát dao bổ xuống.

Tạ Quan Sư nghiêng đầu, rũ mắt, không có bất luận động tác gì, cũng không lên tiếng, chỉ là đáy mắt hiện lên một mạt cười khổ.

Thì ra là hận y như vậy sao?

Tạ Quan Sư chua xót nghĩ, như vậy cũng tốt, điều y muốn không phải là làm người này hận mình, chán ghét mình, quên mình, sau đó tìm một người tốt hơn sao? Nếu ở bên nhau một lần nữa, chắc chắn sẽ dẫm lên vết xe đổ năm đó.

Như không thể kìm nén được nữa, khóe mắt y ứa ra một giọt lệ, chính y còn chưa phát hiện, nhưng Chung Tri đã cứng đờ.

Hắn biết sẽ làm người này thống khổ, hắn còn muốn cho người này thống khổ hơn thế nữa, hắn hận không lăng trì người này.

Người này càng thống khổ, hắn càng vui vẻ.

Không phải sao?

Nhưng vì sao, vì sao trái tim như chết mất, vì sao hắn cảm thấy, người chịu lăng trì lại chính là mình.

502:【Độ hảo cảm của nhân vật công lược tăng 2, độ hắc hóa -5, độ hảo cảm bây giờ là 92, độ hắc hóa 85. Ủa ủa ủa???】

Tạ Quan Sư:【Móng heo nhỏ khẩu thị tâm phi năm đó giờ đã biến thành móng heo lớn khẩu thị tâm phi:)】

Chung Tri theo bản năng vươn tay chạm lên khoé mắt đối phương, nhưng ngay sau đó đã nhận ra mình đang làm gì, sắc mặt xanh mét thu hồi tay lại, đứng lên.

"Lên." Hắn lạnh nhạt nói, sau đó không hề nhìn Tạ Quan Sư một cái, đi đến trước gương, cài từng nút áo sơ mi vào.

Tạ Quan Sư quần áo hỗn độn, trên cổ và mặt đều có vết đỏ do Chung Tri làm ra. Dường như y có chút thất thần, vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.

Thẳng đến khi trước mặt xuất hiện một tờ hiệp ước, còn có một cái bút máy.

Tạ Quan Sư xoa xoa gương mặt tái nhợt của mình, cố gắng lên tinh thần, y nhìn hiệp ước, hỏi: "Đây là cái gì?"

Ngón tay thon dài của Chung Tri kéo cà vạt, đáy mắt một mảnh tối tăm, sâu không thấy đáy. Hắn nhìn xuống Tạ Quan Sư từ trên cao, cười lạnh một tiếng: "Kết hôn, đây là điều kiện của tôi, cho cậu 900 vạn, ra nước ngoài kết hôn với tôi."

Tạ Quan Sư: "......" Y không dám tin tưởng mà ngẩng đầu. Vừa rồi không phải còn nói điều kiện trao đổi 900 vạn là lên giường sao?

Tựa hồ là nhận thấy được nghi vấn nơi đáy mắt y, người đàn ông lãnh đạm nói: "Tôi đổi ý, kết hôn, cɦịƈɦ cậu hợp pháp."