Chương 44: Bán diện trang (Hoàn)

Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Đây đúng thật là ý nghĩ chân thực của Tạ Tiểu Phi tám năm trước sao? Là thật sự cảm thấy hắn đặc biệt, cảm thấy hắn đẹp, thật sự đặt hắn vào mắt sao?

Giờ hắn cũng không dám tin tưởng bản thân, ngẩng đầu mờ mịt nhìn phía trước. Đột nhiên bị đút một viên đường khiến hắn đờ người ra một lúc lâu, sau đó mới mang tâm trạng kinh hoàng cúi đầu nhìn vào trang sau.

"Lần đầu tiên sinh ra ý muốn bảo vệ với một người con trai, muốn đối tốt với cậu ấy, đây hẳn là...... thích? Ai, cảm giác thiệt biếи ŧɦái...... Nhưng chắc là không sao đâu, ai quy định nam sinh không thể thích nam sinh."

"Đi đến nhà cậu ấy, tiến thêm một bước!"

"Trăm phương nghìn kế lấy được tư liệu của cậu ấy từ văn phòng, chuẩn bị cho cậu ấy một sinh nhật thật bất ngờ!"

Vài nét bút ít ỏi lại như mưa rền gió dữ ở trong đầu Chung Tri, các loại cảm xúc nảy lên kịch liệt. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để chấp nhận chuyện trong sổ nhật ký có những lời xúc phạm đến mình, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chân tướng lại là như thế này! Tám năm trước người này thật sự thích hắn. Thậm chí khi nhìn vào những hàng chữ, Chung Tri còn có thể tưởng tượng ra cái 'thích' này nặng hơn hắn nghĩ nhiều.

Sau đó thì không còn nữa, hai trang ở giữa như là đã bị ai xé xuống, còn sót lại một ít vệt nước cà phê, câu chữ cũng bị đứt gãy......

Chung Tri thở gấp, cảm giác sắp không thở nổi nữa.

Hắn không tạm dừng, nhanh chóng lật ra những trang sau. Hắn muốn tìm ra chân tướng việc người này bỏ hắn đi.

Nếu thích hắn ——

Năm đó đã thật sự thích hắn sao? Chung Tri cảm thấy mình lại đang mơ rồi, quả thực rất không chân thật.

Quyển sổ bỏ trống vài tờ.

Sau đó thời gian bên trên đã nhảy đến vài ngày sau.

Bên trên chỉ viết mấy câu ít ỏi. Có lẽ người viết đang rất bực bội cùng lo âu, chữ viết cũng qua loa, cơ hồ là không thể nhìn rõ câu từ. Nhưng nếu có qua mấy mươi năm nữa, thì Chung Tri vẫn có thể nhận ra hết thảy của y chỉ với một cái liếc mắt, hoá thành tro cũng nhận ra.

"Bực bội quá, bị đưa ra nước ngoài, Tạ Hoa Sơn còn phái người nhìn chằm chằm mình. Mình rất muốn trở về, nhưng nếu còn tiếp cận cậu ấy nữa, chắc chắn Tạ Hoa Sơn sẽ có cách làm chết cậu ấy...... Những lời uy hϊếp đó chắc chắn Tạ Hoa Sơn nói được làm được, đến lúc đó có lẽ Chung Tri sẽ bị bắt thôi học...... Chung Tri đã đủ khó rồi, nếu chuyện cậu ấy là con riêng bị truyền ra ngoài thì biết làm sao bây giờ...... Cậu ấy lại không có năng lực phản kích, mình cũng không có cách nào bảo vệ cậu ấy...... Còn không bằng đánh gãy mình chân đi...... Mình nên làm cái gì bây giờ? Sớm biết vậy mình tuyệt đối sẽ không để ba phát hiện ra sổ nhật ký đâu...... Hộ chiếu bị tịch thu rồi, muốn trở về phải nhập cư trái phép...... Nhưng nếu trở về thì sao? Tạ Hoa Sơn cường thế như vậy, bây giờ mình căn bản không có năng lực phản kháng, ngược lại sẽ dẫn đến Chung Tri vì mình mà...... Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Mẹ nó muốn điên mất!"

Lại trống thêm vài tờ.

Người kia viết: "Có thể là không về được, chắc là bị hận rồi."

Sau đó là trống liên tục mấy chục trang, tựa như tám năm vắng mặt. Thì ra lúc mình sống một cuộc sống ảm đạm không có ánh sáng, thì y cũng không có tâm tình viết nhật ký mỗi ngày.

Vào ngày gặp lại, sổ nhật ký mới được mở ra một lần nữa, lau đi tro bụi: "Không biết trở về có phải là quyết định chính xác hay không, nhưng hy vọng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa...... Cách tám năm, cuối cùng cũng được gặp lại cậu ấy. Nhưng có lẽ là không thể hợp lại rồi, bởi vì cậu ấy nói hận mình thấu xương."

Chữ viết nặng nề, mỗi một chữ đều nản lòng thoái chí.

Ngày đó Chung Tri đối đãi với y vô cùng lạnh nhạt, chính miệng nói phải dùng tiền mua y.

Chung Tri khϊếp sợ nhìn chân tướng. Trời mới biết, giờ khắc này máu toàn thân hắn đã vọt lên cổ họng, chết trân không để động, cảm giác khϊếp sợ ập đến.

Đúng rồi, ngày đó Chung Tri rõ ràng cảm giác được trạng thái của y không thích hợp, trong nhà đã kề cận phá sản, bị cấp dưới của ba mình đưa đi lấy lòng một tên đàn ông bụng phệ mới có thể đổi lấy tiền góp vốn. Chỉ vậy thôi sắc mặt của y đã đủ tái xanh.

Nhưng Chung Tri lúc ấy chỉ muốn tra tấn y, y càng thống khổ hắn càng có loại kɦoáı ƈảʍ tàn nhẫn.

Đến tột cùng là lúc đó y đã ôm tâm tình gì? Tuy rằng khổ sở như vậy, nhưng khi đối mặt với một Chung Tri lạnh nhạt khinh thường mình lại không nói câu nào. Bởi vì tám năm rất dài, y và Chung Tri đều đã thay đổi quá nhiều, có lẽ tình cảm của năm đó đã không còn lại bao nhiêu, đã không cần giải thích ân oán năm đó nữa, dù nói ra thì cũng không thể thay đổi được gì.

Y không biết Chung Tri có tha thứ cho mình chưa.

Huống chi bây giờ hai người ở hai thế giới khác nhau, Chung Tri là người đứng dưới ánh đèn flash, nếu tình cảm vi phạm lẽ thường này bị người khác phát hiện thêm một lần nữa thì phải làm sao? Cho nên, thay vì đến gần ảnh hưởng cuộc sống của người kia lần nữa, còn không bằng cách xa ra ——

Chỉ là không ngờ lại gặp được ở khách sạn.

Y bị chế nhạo, bị châm chọc, bị nói móc cùng khinh thường, nhưng từ đầu đến cuối y chỉ tái mặt không nói một lời.

Chung Tri mờ mịt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ, nếu hắn bất hạnh không nhìn thấy chân tướng này thì sẽ như thế nào. Những ngày sau này hắn có nghi ngờ người kia, bởi vì không tín nhiệm mà tra tấn lẫn nhau hay không?

Đáp án là —— có. Bởi vì hắn quá mức lo được lo mất, thứ hắn cầu quá nhiều, hắn quá mức tham lam, hắn cần toàn bộ tình yêu của người kia mới có thể sống sót.

Nhưng hắn đã nhìn thấy.

Thì ra là thế.

Nếu không phải bị ép buộc, thì người kia sẽ không rời bỏ. Nếu không phải trong thế khó xử, thì người kia sẽ không ở nước ngoài không trở về.

Một khi biết được chân tướng, hận ý trong tám năm lập tức biết mất.

Yết hầu Chung Tri giật giật, chua xót cùng vui mừng loạn xạ, không nói nên lời.

Hắn hối hận, nếu sớm biết như vậy, thì ở ánh mắt đầu tiên khi hai người gặp nhau, hắn sẽ ôm lấy người thật chặt.

......

Cùng lúc đó, Tạ Quan Sư nghe thấy 502 nói:【Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng 2, độ hảo cảm bây giờ là 100, độ hắc hóa trở về 0.】(quát pát dphh___)

Tạ Quan Sư có hơi kiêu ngạo:【Hẳn là đã nhìn thấy nhật ký rồi:)】

502:【Anh Tạ, lần này hoàn thành nhiệm vụ chỉ dùng bốn tháng, nhanh hơn lần trước hai tháng.】

Tạ Quan Sư:【Có tích phân chưa?】

502:【Một vạn tích phân của thế giới này đã tới tay, cộng cả tích phân của thế giới trước, tổng số tích phân cậu có là hai vạn năm.】

Tạ Quan Sư chờ đến hơn nửa đêm Chung Tri vẫn chưa trở về. Y ôm thảm lông đến sô pha, cuộn tròn ngủ ở một góc. Đương nhiên y không ngủ hoàn toàn, ý thức vẫn thanh tỉnh.

Không biết qua bao lâu, phía chân trời bắt đầu hơi loé sáng, cửa mới phát ra một tiếng "lạch cạch".

Chung Tri đã trở lại.

Có lẽ hắn đã ở bên ngoài thật lâu, chải vuốt tất cả cảm xúc và suy nghĩ của mình xong mới trở về.

Tạ Quan Sư nhanh chóng khép mắt, ngủ.

Chung Tri nhẹ nhàng đóng cửa lại, lần này hắn không bật đèn, bởi vì người nằm trên sô pha đã để lại cho hắn một ngọn đèn ——

Lại đang đợi rồi.

Chung Tri đi đến trước sô pha ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn về phía Tạ Quan Sư gần như thành kính, tình cảm trong đó vô cùng sâu nặng. Hắn đưa tay vào ngực làm ấm một chút, sau đó mới cẩn thận vuốt ve mặt Tạ Quan Sư.

Lần đầu tiên người này để lại đèn cho hắn, hắn đã nghĩ rằng, 99% là y đang tính toán chơi quỷ kế muốn trốn thoát, 1% còn lại mới là có cảm tình với hắn. Nhưng lúc này đây, hắn đã không còn hoài nghi. Cả đời này hắn chưa từng vui như bây giờ.

Hắn cũng không định hỏi người này chuyện gì của tám năm trước. Nếu y chọn không đề cập tới, như vậy hắn cũng làm bộ không biết, sau này bắt đầu lại một lần nữa là được. Hắn không xác định được yêu thích của y với hắn còn dư lại bao nhiêu, có được gọi là lưỡng tình tương duyệt hay không, nhưng ít nhất hắn có thể xác định, tám năm trước y từng thích hắn, vì vậy có lẽ bây giờ tình cảm vẫn chưa biến mất hoàn toàn ——

Như vậy hắn vẫn còn hy vọng, hắn sẽ dùng cả đời này để làm y hoàn toàn lưỡng tình tương duyệt cùng mình.

Nếu tình cảm của mình vẫn nhiều hơn, hắn cũng không để bụng. Người cứu rỗi hắn đã quay đầu lại, dù có trả giá gì hắn cũng đều vui vẻ chịu đựng.

Dường như là cảm giác được hắn vuốt ve, Tạ Quan Sư hơi giật giật, sau đó bừng tỉnh.

"Thực xin lỗi, đánh thức em rồi." Chung Tri thấp giọng nói, hắn nhìn ánh mắt mông lung của người trước mắt, yết hầu khô nóng, câu nói đã đè nén tám năm sắp bật thốt ra. Tình yêu sắp đốt cháy hắn, nhưng không sao cả, hắn đã biết được chân tướng, hận ý đều đã được hoá giải. Thật ra hắn cũng không nên oán hận gì, chỉ vì thiếu niên năm đó không đủ cường đại ——

"Anh yêu em." Chung Tri cúi xuống, nhẹ giọng nói bên tai Tạ Quan Sư, thanh âm nhẹ nhàng vô cùng, gầm như không phát ra tiếng, "Từ giờ khắc này, chúng ta bắt đầu lại, được không?"

Nhưng đêm khuya quá mức yên tĩnh, Tạ Quan Sư vẫn nghe được ngay lập tức, sau đó mở to hai mắt, bừng tỉnh.

Chung Tri nắm tay y, cũng không chờ y trả lời, ôm cả người và thảm lên, đi đến phòng ngủ.

Giờ hắn không cần trả lời nữa, hắn đã biết đáp án rồi.

Tạ Quan Sư bị hắn ôm lên, tai dán vào ngực hắn, nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Chung Tri, nhưng dù mạnh mẽ vẫn có một tia hỗn loạn, đó là dấu hiệu của tìиɦ ɖu͙ƈ.

502:【Thế giới này hoàn thành mau ghê, nhưng vẫn còn dư lại hai tháng nha, cậu vẫn nên theo hắn đi.】

Thật ra cũng không cần luôn suy xét đến nhiệm vụ ——

Tạ Quan Sư nghĩ nghĩ, tuy rằng độ hảo cảm đã đầy, nhưng nếu có thể nói một câu làm người này càng thêm vui vẻ thì có gì không thể chứ. Tốt xấu cũng gì cũng là mỹ nhân nha.

Khi được đặt lên giường, y thấp thỏm nhìn Chung Tri, tựa hồ là đang do dự, sau đó nhỏ giọng lại kiên định nói: "Em cũng vậy."

Không câu nói nào khiến Chung Tri vui hơn thế.

Hắn liều mạng nhịn xuống, nhưng vẫn không được, hốc mắt ngay lập tức đỏ lên.

____

Thế giới này còn một phiên ngoại

K biết sao nma wattpa..d k thông báo đủ cho t í, có mấy cái là t tình cờ thấy chứ k phải thấy qua thông báo, nếu có bỏ qua ý kiến nào của mn thì thông cảm cho t nhoéeee