Chương 47: Vạn nhân mê (2)

Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Trong hai tháng Tạ Quan Sư hôn mê, đều là Nguyên Vọng tìm thảo dược từ trên núi xuống để chăm sóc y. Trong thôn đều biết Nguyên Vọng nhặt về một người trọng thương, nhưng người đã từng thật sự nhìn thấy Tạ Quan Sư thì không có mấy ai.

Giờ thôn trưởng bỗng nhiên thấy một nhân vật giống trích tiên như thế này, kích động không thôi. Nhưng cũng khá kỳ quái, đối phương rõ ràng là một nam nhân, là một nam nhân diện mạo tuấn lãng không chút nữ tính, thế nhưng lại cố tình làm người xem qua khó quên, tâm ngứa khó nhịn. Thôn trưởng hận không thể mang người về nhà mình cung phụng như thần minh tại thượng.

Nhưng sao Tạ Quan Sư có thể theo thôn trưởng đến ở nhà hắn chứ, vậy thì thế giới này sẽ biến từ tu chân sang chủng điền mất, vì thế dịu dàng cự tuyệt.

Thôn trưởng miễn cưỡng không được, đành tìm chuyện khác, nói là trong nhà có một ít thảo dược thượng đẳng, kêu Tạ Quan Sư theo hắn đi lấy, dùng để chữa thương. Có thể ở cùng mỹ nhân thêm mấy giờ cũng được.

Nguyên Vọng chen vào: "Thương thế của vị công tử này vẫn chưa tốt lên, bây giờ xuống đất đi lại không tiện lắm, thôn trưởng, để tôi đi theo ngươi lấy dược đi."

Thôn trưởng hung hăng trừng Nguyên Vọng, sao tiểu tử này lại không có mắt như vậy chứ.

Nghe vậy, Tạ Quan Sư đỡ giường đứng lên, nói: "Thương thế của ta đã không còn đáng ngại, đi lại hoạt động giãn gân cốt cũng tốt."

"Đúng vậy." Thôn trưởng khô nóng liếʍ liếʍ môi, cong eo tiến đến muốn đỡ người.

Nhưng Tạ Quan Sư phẩy tay áo một cái, âm thầm tránh thoát, vẫy vẫy tay với Nguyên Vọng đứng ở một bên: "Ngươi lại đây."

Nguyên Vọng sửng sốt, chỉ vào mũi mình: "Ta?"

"Tiểu ân công, còn chưa hỏi ngươi tên là gì?"

Bề ngoài của Thẩm Nghi Đăng vốn đã thượng đẳng, giờ lại bỏ thêm tác dụng vạn nhân mê, quả thực giống như xuân dược, làm những người đứng trong phòng ý loạn tình mê. Chỉ mở miệng nói mấy câu không gợn sóng mà cũng chứa cảm xúc khó nói, làm người muốn ngừng mà không được.

Thôn trưởng nhịn tới xanh mặt, si mê nhìn chằm chằm nhân vật thần tiên trước mắt.

Nguyên Vọng trấn định lại, tiến lên một bước, nói lắp: "Ta kêu Nguyên Vọng, năm nay hơn 17 tuổi, đọc sách ở Chư Công đường, sau khi đọc xong Tứ thư Ngũ kinh* thì đi theo Lý sư phó ở trấn trên học y dược một chút, bình thường còn thích làm nghề nguội*......"

(*Tứ Thư: bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn, chúng bao gồm: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử; với Ngũ Kinh gồm 5 tác phẩm: Kinh thi, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh dịch, Kinh Xuân Thu.

*Nguội là phương pháp gia công cơ khí cắt gọt bằng tay, dùng sức người, với dụng cụ là dụng cụ nguội và vật liệu gia công không được gia nhiệt)

"Ngươi đỡ ta một chút." Tạ Quan Sư gật đầu với hắn.

Nguyên Vọng không dám ngẩng đầu lên, cả người căng chặt đi đến bên người y. Rõ ràng là lúc trước đã cứu người từ trong vũng máu trở về, chăm sóc y hai tháng, hơn nữa còn từng lau miệng vết thương cho y, nhưng khi đó hoàn toàn không có tâm tư gì. Không biết hiện tại bị làm sao, cả người đều kỳ lạ, có thể là người này di chuyển quá phong tình.

Tạ Quan Sư nâng cổ tay túm chặt cánh tay hắn, đặt non nửa trọng lượng thân thể lên người thiếu niên.

Nguyên Vọng chỉ cảm thấy một hương vị dễ ngửi chui vào chóp mũi, cổ tay mảnh khảnh tái nhợt đặt lên cánh tay hắn ——

Nguyên Vọng nhịn không được, yên lặng niệm thanh tâm kinh một lần.

Nhưng ngay sau đó cả người y đều dựa vào, người này chỉ mặc một kiện y phục đơn bạc, lúc nghiêng đến đây, quần áo bị gió cuốn lên, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt trắng nõn ở cổ. Thật là một người tuyệt sắc, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người ta không rời mắt được.

Nguyên Vọng góp đủ dũng khí, lặng lẽ đảo mắt nhìn người bên cạnh.

Nhưng dường như y đã nhận ra, bỗng nhiên liếc qua.

Nguyên Vọng hoảng sợ, nhanh chóng đỏ mặt hồng tai gục đầu xuống, ủ rũ đỡ y ra ngoài.

Tạ Quan Sư thấy hơi buồn cười, thu ánh nhìn lại, đi theo hai người đến nhà thôn trưởng.

Ra khỏi gian nhà tranh, dọc đường đi gặp lão nương cách vách vừa chọn trứng gà từ trấn trên trở về, mấy nông hán đang cấy mạ trên đồng, những cô nương dựa vào góc tường thêu hoa, tất cả đều bị Tạ Quan Sư hấp dẫn. Có mấy người trẻ tuổi bạo dạn tiến đến, trông mong đi theo phía sau, đoán già đoán nón xem đây là ai.

"Lần trước có mấy tu sĩ trẻ tuổi mặc y phục trắng đến thôn chúng ta nghỉ chân đúng không, chẳng lẽ tiên nhân này cũng là một vị trong đó?"

"Không giống lắm, khác nhau một trời một vực mà!"

"Ta nương!"

Hiệu quả giống như đón minh tinh ở sân bay, trong một đám người mênh mông cũng chỉ có một mình Tạ Quan Sư như hạc trong bầy gà.

Tất cả thôn dân đều ném ánh mắt kinh diễm đến, nhưng lại không dám tùy tiện tới gần, bởi vì khí chất của người kia thật sự quá mức cao quý. Có mấy thôn dân bắt đầu dời tầm mắt lên Nguyên Vọng đang đỡ người, ban đầu là tò mò và nghi ngờ, sau lại biến thành ghen ghét.

"Nghe nói lúc trước tiểu tử Nguyên Vọng kia có cứu về một người, không lẽ người này chính là ——"

"Nguyên Vọng thật may mắn mà, người ngốc có ngốc phúc, được gặp nhân vật như vậy, đổi lại là ta thì ta chết cũng nguyện ý."

Nguyên Vọng cũng nghe thấy âm thanh thôn dân nghị luận, nhịn không được trộm ngắm người tư dung tuyệt sắc xuất trần bên cạnh.

Thật sự là không giống phàm nhân, không dám nhìn nhiều.

Thôn trưởng cũng cực kỳ đắc ý, trong đắc ý lại mang theo vài phần đố kỵ với Nguyên Vọng. Vất vả lắm mới đem người về nhà, cũng giao dược tới tay Tạ Quan Sư, nhưng mà vẫn chưa khuyên người ngồi xuống thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Cách một bức tường có một âm thanh trong trẻo vang lên, kèm theo đó là một cổ linh khí dao động: "Ta cảm thấy ở đây có linh khí dao động nên tới xem xét tình huống, không biết là vị đạo hữu nào đến đây, thỉnh ra gặp."

"Sao lại thế này? Ta đi ra ngoài nhìn xem." Thôn trưởng đứng dậy đi ra ngoài.

Nguyên Vọng trộm nhìn Tạ Quan Sư bên cạnh một cái, thấy y nhíu mày —— sau đó hắn hơi cúi đầu, nhẹ giọng giải thích bên tai y: "Mấy ngày nay có mấy đạo trưởng của đệ nhất tiên phái đến thôn, nói là tìm người."

Giải thích xong Tạ Quan Sư vẫn không phản ứng, hắn nhìn chằm chằm vành tai trong trẻo mịn màng như ngọc kia, không hiểu sao mặt đỏ bừng.

Như vậy không được đâu Nguyên Vọng!

Mấy cuốn sách phu tử dạy ngươi chạy đi đâu mất rồi!

Nguyên Vọng ép mình dời mắt khỏi sườn mặt người này, căng khuôn mặt tuấn tú nhìn ra ngoài sân.

Tạ Quan Sư không rảnh để ý chuyện hắn trộm ngắm mình, lúc này y đang cảm thấy rất không ổn.

502:【Cầm đầu đánh Thẩm Nghi Đăng rơi xuống sơn cốc chính là đệ nhất tiên phái, chưa tìm được thi cốt Thẩm Nghi Đăng thì đám môn phái bạch đạo không yên tâm, cho nên phái vài tiểu bối xuống núi tìm kiếm khắp nơi.】

Tạ Quan Sư cũng hơi lo sợ:【Nếu bên ngoài toàn là tiểu bối thì chắc sẽ không nhận ra Thẩm Nghi Đăng cấp bậc đại ma tu nhỉ?】

Một phần mười công lực hiện tại của y ứng phó bảy tám tiểu bối trẻ tuổi thì không có vấn đề. Nhưng chỉ sợ ứng phó xong rồi bại lộ thân phận, lại bị truy tung một phen, chắc chắn sẽ mất mạng.

502:【...... Tôi nói cho cậu biết một tin xấu.】

Tạ Quan Sư:【Cút, không nghe.】

502:【Bên trong có một người, tên là Chu Kị, đệ tử nhập thất chi nhất của đệ nhất tiên phái, có tham gia vào hỗn chiến ma tu cùng đạo tu, đã nhìn thấy cậu, chắc chắn có thể nhận ra cậu.】

'Đậu má' ngập tràn trong đầu Tạ Quan Sư.

Y lấy lại bình tĩnh, vẫy vẫy tay với Nguyên Vọng bên cạnh, nói: "Có khăn che mặt không?"

"Công tử muốn khăn che mặt làm gì?" Nguyên Vọng ngẩn ra, còn chưa biết Tạ Quan Sư muốn làm gì thì đã thành thật móc một cái khăn che bụng* từ trong lòng mình ra, đưa cho Tạ Quan Sư, nói: "Trên người ta chỉ có cái này."

(*肚兜: còn được gọi là "áo ống", là một loại đồ lót bó sát để bảo vệ ngực và bụng trong trang phục truyền thống của Trung Quốc. Hình dạng chủ yếu là hình vuông hoặc hình chữ nhật)

Hắn còn tưởng rằng Tạ Quan Sư muốn lau tay, lại thấy Tạ Quan Sư lấy dùng làm khăn che mặt.

Nguyên Vọng: "......"

Sắc khăn đỏ thắm che khuất gương mặt tuấn mỹ vô trù, chỉ chừa một đôi mắt như minh châu mỹ ngọc ở bên ngoài, nhưng chỉ bằng một đôi mắt cũng có thể đoạt hồn phách người. Ba ngàn sợi tóc đen cùng làn da cực trắng phủ thêm màu đỏ thắm càng tạo cảm giác kiêu ngạo linh động.

Mà tất cả hơi thở của người nọ đều phun lên chiếc khăn bên người của hắn ——

Mặt Nguyên Vọng đỏ đến muốn rỉ máu, vội vàng dời tầm mắt.

Che cũng tốt, hắn nghĩ thầm.

Trích tiên ca ca ra ngoài như vậy chắc chắn sẽ bị người tranh đoạt, che khuất đi thì không ai nhìn thấy được, trừ hắn.

_______

Lịch đăng của bộ này là 2ngày/chương, khung giờ từ 19h - 21h ♡. Mình nói vậy cho sang mồm á chứ nhiều khi không edit kịp lắm, không ai bít được chữ ngờ ♪('ε` )