Chương 8: Mỹ nhân ngư (8)

Editor: Diệp Hạ

Quyết tâm (2)

Yến hội Phùng thị tổ chức ở biệt thự giữa sườn núi, mời rất nhiều đại lão thương nghiệp, mục đích là chúc mừng Phùng thị sắp thực hiện kế hoạch Hoa Nam.

Đêm nay, giữa sườn núi đèn đuốc sáng trưng, màu sắc của ánh nến và rượu vang đỏ kéo dài từ biệt thự đến chân núi. Chỗ đất đất trống đậu rất nhiều siêu xe, trừ bỏ những người đến dự tiệc, còn có rất nhiều phóng viên ngồi canh.

Từ sau khi Phùng Bắc kế thừa Phùng thị cũng không thường xuyên xuất hiện trước mặt truyền thông, nhưng với thân phận người thừa kế Phùng thị, làm hắn ở bất kì trường hợp nào cũng không tránh được đám phóng viên đuổi theo.

Trừ cái này ra, cũng liên quan đến giá trị nhan sắc của hắn. Thứ truyền thông chụp được vĩnh viễn là gương mặt lạnh băng sắc bén, chưa bao giờ có một vẻ mặt mỉm cười ấm áp, chuyện này làm hắn càng thêm thần bí, trở thành con cưng được màn ảnh truy đuổi.

Không chỉ có ở ngoài vòng, ngay cả trong đám phóng viên cũng có rất nhiều người gục ngã trước mị lực của hắn, nếu tuỳ tiện túm một phóng viên lại hỏi, chắc chắn sau đó bạn sẽ tin những bộ phim bá đạo tổng tài thật sự tồn tại.

Mà điều khiến đám săn tin cảm thấy hứng thú nhất chính là, khác những đại lão thương nghiệp quanh thân hoa thơm cỏ dại, nhiều năm như vậy qua đi nhưng Phùng Bắc chưa từng có scandal tình ái nào. Sinh hoạt cá nhân nghiêm cẩn cấm dục, ngay cả yến hội Phùng thị mỗi năm cũng không mang bạn nhảy tới.

Mỗi lần đều là một người đơn độc xuất hiện ở vũ hội.

Mà lần này, hình như đã thay đổi!

Tài xế mở cửa siêu xe ra, phóng viên phía sau đã yên vị, ngưng thở đợi chụp ảnh, lại thấy bước xuống không chỉ có một mình Phùng Bắc. Còn có một thanh niên thân hình thon dài, vai rộng eo thon đi theo cùng! Thanh niên kia cũng cực kỳ tuấn mỹ, tuy rằng khí thế hoàn toàn khác với Phùng Bắc, nhưng dưới ánh đèn flash vẫn làm người kinh diễm!

Phóng viên chung quanh hít hà một hơi, không đợi bọn họ phản ứng lại đã thấy Phùng Bắc chủ động vươn khuỷu tay, để thanh niên kia ôm lấy.

—— này này này quả thực là điên rồi! Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy Phùng thiếu mang bạn nhảy tới, còn là nam!

—— hơn nữa mấy người thấy hình như Phùng thiếu còn đang cười nhẹ ấy! Tôi hoài nghi có phải là camera của mình hư rồi hay không! Là tôi đang nằm mơ sao!

—— đêm nay không cần ngủ, phỏng chừng trở về phải tăng ca suốt đêm, tin tức này một khi tung ra, trang web của chúng ta chắc chắn sẽ bị oanh tạc đến sập luôn! Còn có chuyện gì động trời hơn chuyện này sao?

Phóng viên chen chúc xung quanh Phùng Bắc cùng thanh niên, tiếng chụp hình điên cuồng vang lên, tiếng lách tách và ánh flash giống như thủy triều, còn lẫn với tiếng các phóng viên nói chuyện với nhau.

Phùng Bắc đưa Tạ Quan Sư lên thảm đỏ, khi hắn bảo Tạ Quan Sư ôm tay mình, Tạ Quan Sư hơi ngơ ngẩn, như đang đặt mình trong một giấc mộng, vẫn không thể tin người dịu dàng trước mắt này chính là người mình yêu thầm nhiều năm, ngốc ngốc nhìn thoáng qua Phùng Bắc rồi mới thật cẩn thận ôm cánh tay hắn.

Nhưng ngay sau đó, khi bị ánh đèn flash vây quanh, Phùng Bắc liền nhận thấy người bên cạnh hơi khác thường.

Cánh tay ôm tay mình như có chút bất an, gắt gao bám chặt. Mặt cũng có chút tái nhợt, môi mím chặt.

Phùng Bắc nghiêng mặt nhìn qua, liếc mắt một cái liền đoán được tâm tư người bên cạnh.

Hôm nay tới dự tiệc, Tạ Quan Sư mặc tây trang màu xám đậm, nơi cổ tay áo được thiết kế đặc biệt, vừa vặn có thể che vết sẹo. Nhưng như thế vẫn không thể hoàn toàn che khuất vết sẹo trên mu bàn tay.

Vết sẹo kia đã được chữa trị, nhưng dấu vết lan tràn trên mu bàn tay vẫn cứ xấu xí vô cùng.

Y nỗ lực không muốn cho người khác nhìn thấy, cho nên giờ phút này động tác cực kỳ mất tự nhiên.

Phùng Bắc rũ mắt, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp không rõ. Hắn vươn tay trái, giống như lơ đãng mà nắm tay Tạ Quan Sư ——

Tạ Quan Sư đột nhiên ngơ ngẩn, nghiêng đầu nhìn Phùng Bắc. Ngón tay phải cuộn tròn bị Phùng Bắc nắm lấy, ngay sau đó là mười ngón giao nhau. Cảm giác da thịt khô ráo chạm nhau truyền đến, Phùng Bắc bọc toàn bộ tay phải của y trong lòng bàn tay mình.

Loại ấm áp này trong nháy mắt lan đến trái tim.

Mắt Phùng Bắc vẫn nhìn phía trước, trong con ngươi đen nhánh chứa ý cười nhàn nhạt. Hắn hơi cúi đầu, thấp giọng thì thầm bên tai Tạ Quan Sư: "Nếu em sợ thì nói, đêm nay tôi sẽ luôn ở bên em, sẽ luôn nắm tay em."

Tạ Quan Sư không nói gì, vành mắt lập tức đỏ. Y cắn môi dưới, thấp giọng lên tiếng: "...... Ừm."

Như là vẫn còn chút bất an, ngón tay y giật giật, như vô tình cào vào lòng bàn tay Phùng Bắc, tựa như móng mèo, một trận ngứa ngáy giống như giấy Tuyên Thành gặp nước, từ lòng bàn tay lan ra, truyền khắp tứ chi Phùng Bắc.

Cả người Phùng Bắc cứng đờ, hít một hơi thật sâu, không được tự nhiên siết chặt tay Tạ Quan Sư.

【502: Hắn giỏi trêu chọc nhưng không ngờ cậu sẽ trêu lại, hình như hắn cứng rồi.】

【 Tạ Quan Sư: Hừ hừ, nhìn xem là ai trêu chọc ai, ít nhất tôi không cứng, tôi thắng.】

【502:......= =】 Cái chuyện không cứng này rốt cuộc có gì đáng kiêu ngạo vậy chứ!

Phùng Bắc quay đầu đi, tầm mắt dừng trên mặt Tạ Quan Sư, đi từ cái trán trắng tinh xuống cánh môi non mềm, ánh mắt hơi hơi u ám. Trước đó hắn còn không biết bản thân lại dễ dàng bị gợi lên dục niệm như vậy. Mười mấy năm trước, hắn cũng chưa từng phát hiện người trước mắt này...... mê người như vậy, quả thực làm người ta muốn ngay lập tức kết thúc yến hội đáng chết này, trực tiếp cởi sạch quần áo ném người lên trên giường.

Không ngoài Tạ Quan Sư dự liệu, tuy rằng yến hội này không mời Hạ Nhược Phong, nhưng Hạ Nhược Phong vẫn tới, hơn nữa trang điểm rất tỉ mỉ. Giờ phút này gã ngồi một mình một góc, uống từng ly rượu, mắt nhìn chằm chằm vào mười ngón đan xen của Tạ Quan Sư và Phùng Bắc, ghen ghét trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Gia cảnh của Chu Tuấn cũng không tầm thường, là một phú nhị đại, nhưng người ở yến hội Phùng thị tổ chức này tất cả đều là các ông lớn trong giới thương nghiệp, thân phận của hắn cũng không đủ dùng. Bởi vậy không nhận được thư mời, nhưng hắn cũng tới, chỉ là bị ngăn ở chân núi, trải qua một phen trắc trở mới tiến vào.

Giờ phút này hắn đứng ở trong góc tối, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Tạ Quan Sư theo Phùng Bắc nói chuyện với mấy doanh nhân vài câu, liền lấy cớ có hơi choáng đầu, muốn đi nghỉ ngơi, để Phùng Bắc buông mình ra một lát. Trong lòng y còn có tính toán, tự nhiên không thể tiếp tục ở bên Phùng Bắc.

"Vậy em cẩn thận một chút, tôi sẽ lập tức đến đó." Phùng Bắc thấy Tạ Quan Sư vừa uống mấy ly mà mặt đã bắt đầu đỏ lên, hơi hơi nhíu mày, hắn có chút hối hận vì để người trước mặt uống rượu. Lúc trước Hạ Quan Vân cũng từng mượn rượu đến quấy rầy hắn, nhưng chưa bao giờ hắn để mắt tới, không ngờ dáng vẻ này lại mê người như vậy.

Tạ Quan Sư ngẩng đầu nhìn Phùng Bắc, ánh mắt nóng bỏng, tựa như một dải ngân hà rực lửa, trong ánh mắt ấy tất cả đều là Phùng Bắc.

"Em ngồi ở trong chốc lát, sẽ không đi đâu." Giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.

Phùng Bắc đỡ y, nhịn không được cong cong khóe miệng, nụ cười dịu dàng này hoàn toàn không giống hắn: "Tôi kêu phục vụ đưa em đi."

"Phùng Bắc, sao cái gì anh cũng không biết......" Tạ Quan Sư cười rộ lên, dường như cô đơn và phiền muộn đều bị quét sạch, một bên mặt lộ ra một cái má lúm đồng tiền, con ngươi óng ánh nước, sáng đến kinh người.

Phùng Bắc ôm người đã hơi lung lay vào trong ngực, khựng lại, đột nhiên không muốn bộ dáng này của y bị bất luận kẻ nào thấy, cuối cùng vẫn không giao y cho phục vụ, mà tự mình ôm y lên phòng.

Có lẽ là do uống say, mèo nhỏ bắt đầu lớn mật, cọ cọ trong l*иg ngực Phùng Bắc, trong hơi thở phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ.

Bụng dưới Phùng Bắc căng chặt, tay ôm bả vai Tạ Quan Sư cũng càng thêm dùng sức.

Yết hầu hắn giật giật, ổn định tâm tình, ôm Tạ Quan Sư đi lên cầu thang, nghiêng đầu nhìn người trong l*иg ngực một cái, hỏi: "Vừa nãy em nói, tôi không biết cái gì?"

"Anh không biết......" Tạ Quan Sư không đi tiếp, đôi mắt phiếm men say nhìn Phùng Bắc không chớp, trong đó hiện lên một tia ủy khuất nồng đậm "Anh không biết em yêu anh bao nhiêu, yêu anh rất nhiều năm......"

Phùng Bắc ngơ ngẩn.

Ngay sau đó người trong l*иg ngực ngồi xổm xuống, cố chấp gằn từng chữ một, dùng âm thanh mơ hồ không rõ như nỉ non: "Rất nhiều năm......"

Phùng Bắc cúi đầu nhìn Tạ Quan Sư tội nghiệp ngửa đầu lên nhìn mình, hốc mắt hơi đỏ lên. Hầu kết hắn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, dường ngư một sợi dây tên là lý trí bị đứt gãy, đáng chết, lại có phản ứng.

Bên ngoài hành lang, Phùng Bắc biết nơi này có khả năng sẽ có phóng viên ngồi canh, biết rõ nó có thể thành tiêu điểm vào ngày hôm sau và chấn động Phùng thị, lại vẫn không thể khống chế được bản thân, kéo Tạ Quan Sư lên, ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên.

Tay hắn vuốt ve mặt Tạ Quan Sư, nghe những tiếng rêи ɾỉ phát ra từ môi răng của y, cơ hồ không thể khống chế được du͙ƈ vọиɠ của mình, muốn đè người này dưới thân, muốn nghe y rêи ɾỉ, muốn trên người y tràn đầy dấu vết của mình.

Phùng Bắc hít sâu một hơi, trước khi hoàn toàn mất đi lý trí, nỗ lực bình tâm. Hắn còn chưa quên đêm nay tương đối quan trọng với Phùng thị, hắn không thể bị du͙ƈ vọиɠ mê hoặc.

"Tôi đưa em về phòng ngủ, ngủ một giấc, tỉnh lại đầu sẽ không đau." Phùng Bắc vuốt ve đầu tóc Tạ Quan Sư, ngữ khí cùng ánh mắt là dịu dàng chưa từng có. Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã bắt đầu chìm đắm rồi.

Gò má Tạ Quan Sư ửng đỏ, có chút mê mang nhìn hắn, tuy rằng đầu óc không thanh tỉnh lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Ngoan." Phùng Bắc nói.

Tạ Quan Sư có chút quyến luyến ôm lay cánh tay Phùng Bắc, không muốn hắn đi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy khi nào anh trở về?"

Phùng Bắc cười cười, nâng cổ tay nhìn thời gian, nói: "Một giờ sau tôi sẽ đến với em, em mở mắt ra sẽ thấy tôi ở bên cạnh em."

Tạ Quan Sư lộ ra má lúm đồng tiền, vươn ngón tay út: "Được, ngoéo tay."

Hai người cũng không chú ý tới, ở cuối hành lang, Hạ Nhược Phong đứng trong một góc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên này. Ghen ghét trong mắt gã đã biến thành gió lốc, hận không thể hóa thành đao kiếm chém vào người Tạ Quan Sư. Gã chưa từng hận người anh cùng cha khác mẹ này như vậy, cướp hết tất cả của gã thì thôi đi, giờ ngay cả Phùng Bắc cũng——

Gã gắt gao nắm di động trong tay, vừa rồi gã nhận được một tin nhắn từ dãy số xa lạ, nói gã hãy tới lầu 3 phòng 305.

Ai ngờ tới nơi này lại nhìn thấy một màn như vậy!

Phùng Bắc luôn tạo cảm giác người sống chớ gần, mặc dù cho rằng mình cứu hắn, nhưng suốt hai ba năm vẫn đối xử với mình không nóng không lạnh, giống như một người khách. Nhưng mà hiện tại, tại sao sau tai nạn xe hết thảy đều thay đổi? Phùng Bắc đột nhiên thích Hạ Quan Vân? Còn hôn môi y?!

Mu bàn tay Hạ Nhược Phong nổi gân xanh, đáy lòng hạ quyết tâm. Nếu người này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đoạt đồ của gã, vẫn luôn chắn đường gã đi, vậy thì không thể không trừ bỏ.

Gã nhìn quanh một vòng, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Bởi vì người tới tham dự đều là những người có địa vị, cho nên biệt thự này không bố trí cameras. Như vậy thì tiện hơn rất nhiều.

............

Tạ Quan Sư đặt đồng hồ báo thức, nằm trên giường chợp mắt một lát, sau đó mở hai mắt. Y nghiêng người nghe ngóng, bên ngoài vẫn ăn uống linh đình. Mà trong không khí tựa hồ có mùi xăng, nếu không cẩn thận chú ý thì căn bản không ngửi ra.

Nên tới vẫn phải tới. Cốt truyện lúc trước 502 truyền cho y có một đoạn này, ở trong yến hội, Hạ Quan Vân bởi vì có thiên phú hội hoạ nên được một đại sư nước ngoài nhìn trúng, làm Hạ Nhược Phong ghen ghét, cho nên thừa dịp rồng rắn hỗn tạp, phóng hoả phòng Hạ Quan Vân. Biệt thự này đều là phòng đơn, giữa là bể bơi, xuống tay ở chỗ này là tốt nhất.

Mà sau khi Tạ Quan Sư xuyên qua, bởi vì bản thân y không có kỹ năng hội họa, cho nên nỗ lực tránh tiếp xúc linh tinh với đại sư gì đó, bởi vậy cũng không có đoạn cốt truyện kia. Nhưng theo kinh nghiệm của Tạ Quan Sư mà nói, cốt truyện sẽ không vì chút thay đổi nhỏ mà mất đi.

Nói cách khác, Hạ Nhược Phong vẫn sẽ làm ra hành động y hệt, chẳng qua là ngòi nổ thay đổi.

Tạ Quan Sư: 【Cậu giúp tôi thêm cái buff không sợ lửa đốt đi, sau đó lắp cameras, lần này tôi có thể hoàn toàn tống Hạ Nhược Phong vào cục cảnh sát rồi.】

Nếu đã biết Hạ Nhược Phong sẽ làm ra chuyện gì, vậy thì quyết định đơn giản là tương kế tựu kế, công khai chuyện Hạ Nhược Phong muốn thiêu chết y với mọi người. Dù sao Hạ Nhược Phong làm ra loại chuyện này cũng nên gặp báo ứng.

502 trầm mặc, đột nhiên kêu lên: 【Không xong, hình như xuất hiện nhân tố ngoài tầm kiểm soát.】

Tạ Quan Sư nhíu mày: 【Cái gì?】

502 nói: 【Chu Tuấn! Giá trị hắc hoá của hắn đã lên tới 50! Tôi vừa mới kiểm tra, hắn gửi tin nhắn cho Hạ Nhược Phong, ám chỉ với Hạ Nhược Phong cậu ngủ ở phòng 305, nơi này nhiều phòng giống nhau như vậy, lần thứ hai Hạ Nhược Phong đi lên nhất định sẽ nhầm lẫn, theo bản năng mà đi thiêu phòng 305.】

Tạ Quan Sư: 【...... Nhưng tôi ở phòng 303, ý của cậu là Hạ Nhược Phong bị Chu Tuấn lừa, thiêu sai phòng?】

【Đúng vậy! Gã ở cuối hành lang, căn bản không thấy rõ cậu vào phòng nào......】

502 vội la lên: 【Mấu chốt là, giờ Phùng Bắc đang ở phòng 305 bàn chuyện công việc! Người sẽ bị thiêu chết là Phùng Bắc! Nếu Phùng Bắc chết, chúng ta sẽ trực tiếp sẽ bị không gian xé rách! Trước kia tôi đã nói qua, sau khi hắc hóa sẽ mang đến vài chuyện không nằm trong dự liệu mà cậu không để ở trong lòng, mẹ nó, giờ làm sao đây?】

Tạ Quan Sư cũng kinh ngạc, nhanh chóng xốc chăn xuống giường, vội vàng mặc quần áo, hỏi: 【Vì sao Chu Tuấn lại biết nhất cử nhất động của Hạ Nhược Phong, trừ phi hắn cũng trà trộn vào yến hội, trước đó hắn đã biết Phùng Bắc có hội nghị?】 Người này mới thấy qua Hạ Nhược Phong hai lần đã nắm chặt tâm lý của gã ——

502: 【Cậu đừng quên, Chu Tuấn từng học tâm lý ở nước ngoài, lúc ấy là vì nghiên cứu tại sao Hạ Quan Vân thích Phùng Bắc mà không thích hắn. Ngay từ đầu nghị lực của người này rất mạnh, vì thế nên đã nhiều năm như vậy rồi vẫn không buông tay Hạ Quan Vân. Giờ hắn hắc hóa, tương đương với mất khống chế, tôi không thể đưa ra phán đoán chính xác với nhân vật đã hắc hoá!】

Tạ Quan Sư bình tĩnh buộc đai lưng áo ngủ, nghĩ nghĩ, lại cởi bỏ đai lưng, tạo thành bộ dáng không kịp mặc quần áo kĩ càng.

Là y sơ sót, không ngờ sau khi Chu Tuấn thấy y và Phùng Bắc ở bên nhau sẽ chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn như vậy, cư nhiên làm ra loại chuyện này. Nhưng cũng đủ lợi hại, nếu không có hệ thống nhắc nhở, có lẽ lần này Phùng Bắc thật sự sẽ thua trong tay Chu Tuấn. Từ đó về sau Hạ Quan Vân sẽ thuộc về một mình Chu Tuấn, vĩnh viễn thuộc về một mình hắn ——

Chu Tuấn làm ra chuyện như vậy, không chỉ để bảo vệ y khỏi Hạ Nhược Phong, mà còn là mượn đao gϊếŧ người, mượn Hạ Nhược Phong diệt trừ Phùng Bắc.

Tạ Quan Sư ý thức được Chu Tuấn sau khi hắc hoá có bao nhiêu khủng bố, bàn chân dần lạnh lẽo.

502 hoảng loạn: 【Anh Tạ, cậu thất thần làm gì, giờ làm sao bây giờ?】

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền ra tiếng phục vụ thét chói tai, ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, ánh lửa cháy tận trời, từ cách vách phòng 305 truyền đến! Bên ngoài hỗn loạn, âm thanh hỗn tạp.

Tạ Quan Sư bình tĩnh mở cửa, một bên chạy đến phòng 305 một bên nói: 【Còn có thể làm sao bây giờ, lấy ít độ hảo cảm cuối cùng, đi cứu Phùng Bắc ra.】

Hạ Nhược Phong muốn diệt trừ y, có được Phùng Bắc. Mà Chu Tuấn muốn bảo hộ y, mượn đao diệt trừ Phùng Bắc. Nếu mỗi người đều mang mục đích khác nhau, như vậy y cũng không thể bỏ lỡ màn diễn này, vậy thì một hòn đá ném chết hai con chim đi.