Chương 1: Đàm Ngư mất tích

Đàm Ngư - nữ diễn viên hạng A với lượt bình chọn mỗi năm cao chót vót, được anti fan xướng tên với biệt danh "Nữ thần ngoạm cúp". Danh vọng có, tài năng có, nhan sắc thì đẹp đến mức biếи ŧɦái. Nhưng trời không chiều lòng người đến thế. Chính vì quá xuất sắc đến nỗi người người đến gần không dám thở mạnh, đạo diễn gọi tên cũng không dám lớn tiếng. Ngày qua ngày, Đàm Ngư bắt đầu trở thành đối tượng rượt đuổi của các nhà làm phim, các nhà báo, tòa soạn... và khủng khϊếp hơn, đó là cộng đồng mạng.

Một người tưởng chừng như không hề biết đến hai chữ "thất bại" là gì, phải trốn chui trốn lủi trong rừng rậm núi cao, đến cả việc minh oan cũng không ai thèm nghe. Chích hút ma túy, rửa tiền... bao nhiêu chuyện xấu xa trên đời đều do Đàm Ngư "làm". Cuối cùng, cô phải bỏ lại mạng ở khe núi Lai Vu cao vạn trượng, chết không toàn thây.

Một lần nữa tỉnh lại, phát hiện xung quanh toàn là nước. Đợi đã... nước?

"Tổ kỹ thuật! Kéo dây cáp!"

Tiếng đạo diễn hô lớn, Đàm Ngư nổi lềnh bềnh từ mặt nước ngoi lên bờ, thân thể là một bộ cổ phục dành cho tì nữ.

"Trình Doãn, cô không sao chứ?"

Chuyên viên trang điểm đến gần cô, dặm lên mặt cô một ít phấn chống trôi, Đàm Ngư thừa dịp lướt qua chiếc gương nhỏ.

Đàm Ngư thoáng giật mình. Đây đâu phải gương mặt của cô? Còn nữa, họ gọi cô... là Trình Doãn?

Cô còn chưa kịp định thần thì đạo diễn đã đến gần, chau mày nhắc nhở.

"Em thấy không khỏe ở đâu à? Bình thường đều một lần xong luôn mà? Cảnh quay lần này Lâm Xuyến cũng xuống nước cùng em, hơn nữa... cô ấy còn đang bệnh."

Giọng điệu đạo diễn có vài phần lo lắng, nhưng Đàm Ngư nhạy cảm phát hiện ra, lo lắng đó không phải cho cô mà là dành cho Lâm Xuyến kia.

Đàm Ngư cảm thấy đầu hơi choáng. Cô tìm một chỗ để nghỉ ngơi, tiện thể tiếp thu sự việc trước mắt.

Việc Đàm Ngư bị rơi xuống núi, xương cốt không nguyên vẹn là sự thật. Đàm Ngư đã sống lại, hơn nữa còn sống lại trong một cơ thể khác, cái này... cũng là thật.

Đàm Ngư... à không, hiện tại cô là Trình Doãn. Có phải ông trời thấy thế giới này quá bất công với cô nên đã để cô sống lại, tìm cơ hội trả thù cho Đàm Ngư "đã chết" kia không?

"Trình tiểu thư, hết giờ nghỉ rồi đó."

Trình Doãn ngước lên, người trước mặt cũng mặc một bộ cho cung nữ giống cô, nhưng không có phụ kiện cầu kỳ. Có thể cô ta là diễn viên quần chúng.

Diễn viên quần chúng mà cũng dám nói chuyện vênh váo với diễn viên đóng thứ như cô à?

Hàng loạt biểu cảm lẫn thái độ từ đạo diễn đến nhân viên trong đoàn phim này đối với cô. Trình Doãn tóm gọn trong ba từ: Cô bị ghét!

Trình Doãn đứng lên, không để người kia vào mắt, khoan thai tiến đến gần người phụ nữ tên Lâm Xuyến.

"Xùy, kiêu ngạo cái gì chứ! Chẳng qua cũng chỉ là đứa con hoang chuẩn bị ném đi. Gọi cô là tiểu thư đúng bẩn mồm!"

Bước chân Trình Doãn khựng lại, cô hít sâu một hơi đè nén tức giận. Nói xấu sau lưng thì nói bé thôi, bà đây nghe thấy hết rồi đấy nhé!

Trình Doãn cười nhẹ với đạo diễn một cái khiến ông ta còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt liên tục đến độ hai con ngươi đỏ rực lên như vừa bị đấm.

Lại nói đến Lâm Xuyến. Cô ta là nữ chính của dự án Trình Doãn đang đóng vai thứ "Dịch An lệnh".

Ôi trời, cả đời Đàm Ngư trước kia làm mẹ nữ chính. Nay lại phải nén ngậm ngùi đi đóng vai nô tì cho người ta. Hu oa, bất công, ngàn vạn lần bất công!

"Trình... Trình tiểu thư, cảnh quay thứ năm này. Cô nhất định phải nhớ là: Đẩy nữ chính xuống trước, sau đó nhìn về phía máy quay diễn thật tốt phân cảnh hoảng hốt và sợ hãi khi thấy hoàng thượng đi tới, sau đó ngã ngay xuống hồ." Đạo diễn vô cùng bài bản chỉ dạy tận tình cho cô, sau đó ngập ngừng hỏi lại.

"Có được không... Trình tiểu thư?"

Trình Doãn mỉm cười. Quay đi quay lại một cảnh ngã xuống hồ đến tận năm lần, Trình Doãn này đúng là biết cách hành hạ, còn vị Lâm Xuyến kia, lạnh đến nỗi môi thâm tím tái rồi.

"Được chứ ạ, em sẽ cố gắng hết sức!"

Trình Doãn nhìn Lâm Xuyến. Cô ta cũng liếc cô một cái, sau đó phẩy tay áo rườm rà dính đầy hạt cườm vào người cô, Trình Doãn né đi, trong chốc lát bày bộ mặt ủy khuất.

"Cô..." Lâm Xuyến run lên khi nhìn thấy biểu cảm khác thường đó, cũng may ngón tay bị tà áo che đi, nếu không đều sẽ lộ hết.

Lâm Xuyến hít sâu. Trong đầu hiện lên ngàn vạn câu chửi mắng quản lý của mình.

Vài phút trước...

Lâm Xuyến được kéo lên bờ, quần áo ướt sũng. Sau khi thay một bộ đồ khác rồi ngồi trong tán ô rộng, được hẳn một ekip hùng hậu đến chăm sóc như một đứa trẻ.

Lâm Xuyến lấy miệng chai nước che đi khẩu hình trên môi, nói nhỏ với quản lý.

"Có phải vừa nãy, Trình Doãn mới liếc em một cái không?"

Quản lý ngồi bên cạnh, nhìn mãi cũng không ra.

"Có chuyện đó nữa à? Chị làm gì thấy đâu?" Quản lý vỗ vai Lâm Xuyến, cất giọng khinh bỉ.

"Thôi nào! Người như Trình Doãn, bị chó cắn chắc cũng chẳng dám hét lớn kêu cứu nữa là đi liếc em. Bé yêu à, nghỉ ngơi một chút đi."

Quả nhiên linh cảm của Lâm Xuyến không hề sai. Một người mềm mỏng như Trình Doãn hôm nay lại hại cô ta đến sống dở chết dở.

Cụ thể, cảnh ngã hồ chạm mốc quay lại lần thứ hai mươi.

Lâm Xuyến run lẩy bẩy đến gần Trình Doãn, gồng mình lên để giữ hình tượng.

"Trình Doãn, có phải nước trôi vào não cô rồi không?"

Cô quay ra, ngay lập tức bắt gặp gương mặt hết xanh lại tím, lập lòe như con tắc kè hoa.

Trình Doãn bé nhỏ rưng rưng nước mắt. "Tiền bối Lâm, em xin lỗi. Mong chị chỉ bảo tận tình, mấy cái khó thế này, em thật sự không biết a!"

Ekip xung quanh được phen há hốc mồm. Trình Doãn nói thế này, chẳng khác nào đổ cho Lâm Xuyến không quan tâm hậu bối, không biết dẫn dắt cảm xúc tốt cho bạn diễn dẫn đến cảnh quay hỏng liên tục.

Lâm Xuyến cắn răng, chỉ muốn ngay ở đây chửi người.

Trình Doãn rụt đầu vào chiếc khăn bông chùm quanh người.

Haha, cái gọi là "một lần là quay xong" của đạo diễn khi nãy nói với cô, ý tứ không phải khen cô diễn tốt, mà là chê những cảnh quay của cô quá nhỏ bé, căn bản không cần chiếm dụng quá nhiều thời gian của mọi người.

Đến khi trời đã chạng vạng tối, đoàn phim mới miễn cưỡng quay xong một cảnh đó.

Mà việc Trình Doãn gây khó dễ cho đoàn làm phim cũng nhanh chóng truyền đến tận tai nhà họ Trình.

Trình Doãn ngay lập tức được người tự xưng là quản gia của Trình gia đưa về.

Dọc đường đi, Trình Doãn mò tìm điện thoại trong túi xách. Cũng may điện thoại của nguyên chủ không để mật khẩu. Chậc, thật đúng là một chút phòng bị cũng không có.

Tin tức liên quan đến Đàm Ngư chiếm lĩnh vị trí top đầu tìm kiếm trong ngày.

[#1: Đàm Ngư mất tích!]

Cũng phải thôi, Đàm Ngư bây giờ chẳng khác nào mặt trời ban ngày và trăng sáng ban đêm cả. Thiếu đi Đàm Ngư, thế giới không nháo nhào lên đi tìm mới lạ.

Có điều, họ chẳng thèm quan tâm lý do cô mất tích, không quan tâm cô sống hay chết, họ chỉ thêm dầu vào lửa, nội dung phần tìm kiếm chỉ toàn là: Đàm Ngư trốn nợ với đại gia...v...v...

___

Có like có chương, like nhiều chương nhiều...