Chương 1: Gặp lại

Kỳ nghỉ phép cuối tuần ở vịnh Tây Sa, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu rọi xuống mặt biển trong suốt. Cách vịnh không xa, khách sạn sang trọng nhất Vân Hi được ánh nằng chiếu rọi lộ ra vô cùng to lớn tráng lệ.

Tất cả nhân viên trong và ngoài khách sạn đều rất bận rộn, vì có một đám cưới hoành tráng sắp được tổ chức tại đây.

Trong sảnh khách sạn rộng 15.000 mét vuông, được trang trí đầy bóng bay và ruy băng màu hồng. Hội trường được bố trí hai con thiên nga làm từ hoa hồng trắng cao sáu mét.

Những cánh hoa được trải thành thảm trực tiếp từ sảnh đến cửa kính sát đất, dẫn đến sân thượng ngoài trời. Cửa kính pha lê bao phủ mặt nước biển tạo thành lễ đường như cầu vồng được bao quanh bởi hoa, giống như một cảnh tượng trong mơ.

Có hàng chục phương tiện truyền thông đến phỏng vấn đám cưới này, họ gọi đám cưới này là “Đám cưới của công chúa và hoàng tử.”

Chú rể là Thịnh Tư Dịch, đến từ tập đoàn nhà họ Thịnh, có gia thế hiển hách, tướng mạo xuất chúng, quả thật là hoàng tử quyến rũ trong lòng vạn người. Tuy nhiên, về phần cô dâu, giới truyền thông cho rằng từ “Cô bé Lọ Lem” phù hợp với cô ấy hơn.

Không xuất thân, không giàu có, chỉ vì nổi tiếng từ cuộc thi “Thiên sứ Phương Đông” năm 18 tuổi, cô dấn thân vào con đường người mẫu. Sau đó, cô còn đạt thành tích tốt trong cuộc thi “Người mẫu ưu tú thế giới”, con đường trở thành ngôi sao từ đó vô cùng suôn sẻ, ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên các show diễn quốc tế và quảng cáo thời trang của các thương hiệu lớn.

Cô dâu Thư Di nghe nói cách đây 3 tháng mới tròn 21 tuổi.

Và như vậy, khi sự phấn đấu của nhiều người chỉ mới bắt đầu, thì cô ấy đã đứng trên đỉnh cao mà ít ai chạm tới, dù trong tình yêu hay sự nghiệp.

Thật đáng ghen tị.

Tuy nhiên, câu chuyện cô bé Lọ Lem luôn thu hút lượng truy cập lớn, vì vậy có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn.

Hội trường tràn đầy hoa tươi, cô dâu yên tĩnh đứng đó để mọi người tùy ý chụp ảnh.

Cô mặc một chiếc váy cưới trong mơ của mọi cô gái: viền ren tinh xảo, đính vô số hạt kim cương nhỏ xíu, thân váy vô cùng to và mạng che mặt dài màu trắng vô cùng bắt mắt, khiến người ta không khỏi xuýt xoa. Chỉ có vóc dáng và tướng mạo như cô dâu mới có thể xứng với chiếc váy này.

Thư Di phủ trên đầu mạng che mặt màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp ẩn sau lớp vải sa mỏng, mỉm cười lịch sự và đoan trang trước tiếng chớp liên tục của máy ảnh.

Sau khi phóng viên chụp liên tiếp hàng chục bước ảnh họ mới nhớ ra điều gì đó_______ dường như không thấy chú rể đâu.

Giờ bắt đầu trên thiệp mời là 12:18. Một vài người nhìn xuống đồng hồ, thắc mắc sao chú rể có thể đến trễ đám cưới của chính mình.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, đã dẫn đến giữa trưa.

Kim giây, kim phút, kim giờ trên đồng hồ treo tường không ngừng chuyển động, khuôn mặt tươi cười của Thư Di cũng dần lộ ra vẻ bối rối.

Ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc qua lối vào nơi tổ chức hôn lễ, chờ đợi người chồng tương lai của mình.

Đến khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Thịnh Tư Dịch vẫn không xuất hiện. Chính anh em tốt và phù rể của hắn đã đưa điện thoại di động cho cô.

Có phải chú rể đang gọi không?

Mọi người nhìn Thư Di vòng ra sau hội trường nghe điện thoại, họ nhìn vẻ mặt thở không ra hơi của cô mà đoán được danh tính người gọi điện, trước sự kinh ngạc của họ, sắc mặt Thư Di khi trả lời điện thoại trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn cau mày. Đến cuối cùng, còn nghiến răng nghiến lợi chửi bới gì đó, rồi giận dữ cúp điện thoại.

“Các vị ở đây, bạn bè và người thân buổi trưa tốt lành. Tôi là cô dâu của hôn lễ này- Thư Di.

Sau khi nghe điện thoại, Thư Di trực tiếp đứng trên sân khấu, cô giữ chặt micro bằng cả hai tay và nhìn những vị khách phía dưới sân khấu. Khó khăn mỉm cười, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi vừa nhận một cuộc gọi từ chú rể của đám cưới này- vị hôn phu của tôi, Thịnh Tư Dịch. Anh ấy tạm thời không thể đến. Vì vậy, tôi ở đây để thay mặt cho anh ấy thông báo – hôn lễ này đã bị hủy! Cảm ơn tất cả mọi người từ phương xa đã đến tham dự. Tôi vô cùng xin lỗi về sự bất tiện này. Thực xin lỗi.”

Ngay khi giọng của Thư Di cất lên, những vị khách bên dưới đã náo loạn.

Giới truyền thông, báo chí đều kinh ngạc, không ngừng lấy máy ảnh chụp lại, đồng thời đặt ra hàng loạt câu hỏi: Đám cưới sẽ đổi sang ngày nào? Tại sao chú rể không đến? Tại sao thậm chí không có một lý do rõ ràng? Đám cưới này có được tổ chức vào một ngày khác không?

Có vẻ như một tin tức lớn đã được đón nhận, mọi người đều dốc sức tìm tiêu đề cho bài báo ngày mai.

Bọn họ hung hăng hỏi, một chút cũng không quan tâm đến cảm xúc của Thư Di đang đứng trên sân khấu, cho dù đã sắp ngã quỵ, cô vẩn ngẩng đầu nhìn lên trần đại sảnh khách sạn, khóe miệng nhếch lên nụ cười khoa trương, cô ra sức cười, tựa hồ như không cẩn thận nước mắt liền rơi xuống.

Điều khiến Thư Di bất lực nhất là những bức ảnh bị phóng viên chụp được và đăng trên các nền tảng truyền thông lớn.

Sau này, Thư Di cũng giữ lại một tấm ảnh.

Mỗi lần nhìn lại bức ảnh đó, cô đều không nhịn được cảm khái chính mình khi đó còn quá trẻ, dù đã đi qua bao nhiêu sân khấu, trải qua bao nhiêu cảnh quay nhưng vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với hôn lễ bị cho leo cây.

Đó là một vết nhơ trong cuộc đời cô.

Mặc dù sau khi cô chuyển sang làm người quản lý, công chúng đã dần lãng quên chuyện này.

Nhưng bản thân Thư Di không thể nào quên được, nếu có thể xóa được kí ức, cô rất muốn xóa đi đoạn kí ức này.

Thư Di lái xe, nhìn trên bảng chỉ đường ngày càng gần nhà hàng, trong lòng tự giễu nghĩ.

Lúc này, Tiêu Sa Sa ngồi bên cạnh cô đột nhiên có chút bất an hỏi: “Thư Di, chị nói xem con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Miện- Thịnh Tư Dịch là người như thế nào… Chị vào nghề sớm, hẳn là đã từng làm việc với anh ta rồi, anh ta có dễ thỏa thuận không?” Tiêu Sa Sa vừa quan sát lớp trang điểm của mình trong gương vừa hỏi. Thư Di nhìn bộ dáng quá cẩn trọng của cô ấy, không nhịn được vỗ vai cô: “Đừng lo lắng, đây chỉ là một hợp đồng quảng cáo thôi.”

Chỉ là hợp đồng làm đại ngôn cho một nhãn hiệu trang sức xa xỉ thuộc tập đoàn Thịnh Miện mà thôi.

Mặc dù những người nổi tiếng mà nhãn hiệu từng hợp tác đều là những tên tuổi hàng đầu trong và ngoài nước, hoặc một số ngôi sao điện ảnh nổi tiếng ở Mĩ và Châu Âu. Nhưng lần này, thật khó hiểu khi họ lại chọn một nghệ sĩ tuyến hai như Tiêu Sa Sa.

Nghe nói lý do là Thịnh Tư Dịch đã đích thân chỉ tên.

“Tự tin lên, vì ngài Thịnh đã đích thân chỉ tên cô, điều đó nghĩa là anh ta thích hình tượng của cô. Hơn nữa, sự nghiệp của cô đang lên, tiềm năng vô hạn trong tương lai, không có lý do gì để không tự tin vào bản thân. Cho dù thỏa thuận không thành công, cũng không cần tiếc nuối, cơ hội như vậy còn rất nhiều, tôi sẽ giúp cô tìm những cái khác phù hợp với cô.” Thư Di an ủi Tiêu Sa Sa.

Nhắc mới nhớ, Thư Di bằng tuổi Tiêu Sa Sa.

Nhưng phong cách ăn mặc của Thư Di rất chững chạc, quần áo chỉnh tề, đeo kính gọng đen, son môi đậm khiến cô trở nên già dặn hơn so với tuổi thật, tạo cho người khác cảm giác đáng tin cậy.

Hơn nữa, Thư Di không bao giờ nói cho nghệ sĩ biết tuổi thật của mình, mỗi lần có người hỏi, cô đều nói giỡn mình đã gần ba mươi rồi.

Thư Di lái xe đến trước nhà hàng, để Tiêu Sa Sa xuống xe trước sau đó đi tìm chỗ đậu xe.

Khi cô hoàn thành mọi thứ và bước vào nhà hàng, bất ngờ gặp Thịnh Tư Dịch và trợ lý của hắn ở cửa.

Cô dự định đến sớm hơn giờ đã hẹn mười phút để có thời gian trang điểm; cô không ngờ xa cách ba năm, Thịnh Tư Dịch đã thay đổi được thói quen của hắn: để người khác phải chờ.

“Thư Di, cô đã đến rồi__” Nhìn thấy Thư Di, người phụ nữ trông giống trợ lý bên cạnh Thịnh Tư Dịch bước tới chào hỏi: “Cô Tiêu đâu?”

“Cô ấy đã xuống xe trước, có lẽ giờ đang ở phòng ăn hoặc phòng rửa tay.”

“Vậy thì chúng ta cùng đến đó.” Trợ lý đáp ứng, sau đó nhìn sang Thịnh Tư Dịch, vội vàng giới thiệu Thư Di, “Chủ tịch Thịnh, đây là người đại diện của cô Tiêu- cô Thư.”

“Thư tiểu thư, đây là chủ tịch Thịnh của chúng tôi.”

Kể từ sau sự cố hôn lễ đầy sóng gió đó, Thịnh Tư Dịch đã ra nước ngoài và mới trở về Trung Quốc vào tháng trước để tiếp nhận công việc kinh doanh của tập đoàn.

Thư Di ngước mắt lên nhìn hắn, sau ba năm không gặp, hắn dường như chẳng khác gì so với sự thay đổi kinh thiên động địa của cô.

Vẫn là bộ âu phục màu đen ôm chặt lấy eo thon cùng đôi chân dài. Cổ áo sơ mi tùy ý mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế, anh tuấn nho nhã lại có chút gợi cảm, khí chất cùng ngoại hình không hề thua kém những nam nghệ sĩ cô quản lý.

Khi bước tới bàn ăn, Thư Di thậm chí có thể ngửi thấy mùi rượu và mùi thuốc lá thoang thoảng trên người hắn.

“Thịnh tiên sinh, xin chào.” Thư Di lịch sự gật đầu, như thể đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Người bên kia nhìn cô chằm chằm: “Quả nhiên, người đại diện của Tiêu Sa Sa là em.” Giọng điệu khẳng định mang theo chút vui mừng sau khi xác nhận, khi hắn nói câu đó, đáy mắt thâm sâu không giấu được ý cười, phảng phất như một giây sau liền muốn ôm lấy cô, cho cô một lời chào đoàn tụ nồng ấm sau một thời gian dài ly biệt.

Thư Di sững sờ một hồi, sau đó lùi lại một bước, mỉm cười nói: “Chúng ta trước tiên vào phòng đi.”

Nhưng trong lòng cô đang nghĩ thầm: Anh ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy, hoàn toàn giống như chưa có chuyện gì xảy ra.