Chương 1

Đây là chú tớ, có biệt danh là đạo sĩ Thanh Sơn."

Thanh Sơn mặc một bộ áo dài màu xanh lam, trông rất sạch sẽ, rất đẹp trai.

Mái tóc dài phong trần, trên người toát lên vẻ "Tôi là cao nhân, không được phép suy nghĩ lung tung."

Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt Thanh Sơn hồi lâu, càng nhìn càng có thể xác định, người trong mộng chính là hắn.

“Lật Tử, đừng nhìn chằm chằm chú như vậy."

Bạn thân vội vàng che mắt tôi, ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng thì thầm:

"Chú ấy rất ghét vãn bối không có lễ phép."

"Hắn mới bao nhiêu tuổi?"

"Bần đạo 24 tuổi."

Bị nghe được, khuôn mặt lạnh lùng cấm dục này ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Hắn nhìn tôi một lúc lâu: "Không có thứ gì bẩn thỉu."

"Vậy sao tôi lại mơ thấy loại giấc mơ đó hàng ngày, mỗi ngày thức dậy đau lưng mỏi gối, đặc biệt đau. Quá lãng phí thời gian."

"Cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của người trong mộng không?"

Có thể, nhưng chính là anh thì làm sao bây giờ.

Tôi cắn môi suy nghĩ xem có nên nói ra hay không, Thanh Sơn lại thêm một câu: "Nói thật."

"Có thể nhìn rõ, người đàn ông đó trông giống hệt anh. Anh có thường mơ thấy không?"

"Lật Tử, cậu đừng đùa nữa! Chú ơi, Lật Tử cậu ấy không cố ý đâu."

Khuôn mặt lạnh lùng của đạo sĩ Thanh Sơn ít nhiều có chút mềm lại.

"Tôi không nói dối, thật sự giống anh như đúc."

"Mỗi ngày đều nằm mơ thấy loại giấc mơ đó rất phiền lòng, đạo sĩ, cầu xin anh giúp tôi hóa giải đi."

Thanh Sơn âm thầm nhíu mày, "Cho tôi xem ngày tháng năm sinh."

Hắn đưa cho tôi một tờ giấy vàng, ngón tay thon dài hiển nhiên có vài phần run rẩy.

Tôi viết xong ngày tháng năm sinh, hắn bảo chúng tôi đi ra ngoài chờ.

Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Thanh Sơn ở phía sau cửa mặt mũi tối sầm, dường như đang cắn răng vẫy tay gọi tôi đi vào.

Bạn thân của tôi rất sợ hãi: "Lật Tử, cậu phải cẩn thận đấy."

Ngay sau đó cô ấy ở sau lưng tôi đẩy một cái, tôi bị Thanh Sơn dẫn vào phòng trong, vừa bước vào đã thấy một bức tượng trông rất uy nghiêm lẫm liệt.

“Quỳ xuống."

Thanh Sơn cất cao giọng, tôi cau mày, vì cái gì chứ?

"Nếu cô muốn giải được giấc mơ đó, quỳ xuống là được."

"Được! Được! Được!"

Anh giỏi quá, tôi nghe lời anh, tôi quỳ xuống phịch một cái.

Không ngờ tới Thanh Sơn cũng quỳ xuống theo, hắn đưa cho tôi ba nén hương, trên tay hắn cũng cầm giống vậy.

"Làm theo động tác của tôi."

"Ừ."

Khấn vái thắp hương, một lượt làm xuống, tôi mệt đến toát mồ hôi:

"Như vậy là được rồi à?"