Chương 1

Trong 80 ngày Thanh Sơn bị thương, tôi mệt hơn cả đi làm.

Thanh Sơn không quen được người khác chăm sóc, cho nên bất cứ việc gì cũng chỉ có thể do tôi tự mình làm.

Thật vất vả chờ anh khỏi hẳn, thời tiết chuyển lạnh.

Tuyết rơi trên núi, Thanh Sơn lại bắt đầu thu dọn hành lý.

“Chuyện gì vậy?”

“Tháng chạp, anh phải về quê một chuyến.”

Thanh Sơn là một người chồng rất đảm đang, anh thu dọn hành lý vừa nhanh vừa gọn gàng.

Tôi ngồi phịch xuống vali của anh: "Không dẫn em đi à?"

Thanh Sơn một tay vòng qua eo tôi, nhẹ nhàng dùng sức nhấc tôi lên.

Áo bào của anh lướt qua cánh tay tôi, tôi theo bản năng ôm lấy eo anh.

Lỗ tai Thanh Sơn có hơi đỏ: "Anh trở về một mình thôi."

Lâm Lâm đã từng nói, Thanh Sơn là trẻ mồ côi.

Tôi nghĩ may mà anh có duyên đi theo sư phụ học đạo, nếu không thì chắc lúc này đã đi làm công nhân lắp ráp linh kiện điện tử ở đâu rồi.

Trong nhà anh không có người thân, về quê tất nhiên chỉ có một việc, đó là đi thăm mộ.

"Em đi cùng anh."

Mặt Thanh Sơn lộ vẻ khó xử, đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm này trên khuôn mặt của chồng tôi.

Dù sao anh vẫn luôn là người Vân Đạm Phong Khinh.

"Em đang nghỉ phép đấy."

Tôi mím môi, cẩn thận chọc anh một cái.

Thanh Sơn không từ chối tôi, nhưng tôi không ngờ việc đầu tiên anh làm khi trở về không phải là đi thăm mộ cha mẹ, mà là dẫn theo tôi đi tìm Lôi Kích Mộc khắp núi.

Tôi mệt đến thở hổn hển, Thanh Sơn thoạt nhìn không có chút cảm giác mệt mỏi nào.

Ừ, giống như nhân vật của anh ở trên giường vậy.

“Nếu sớm biết anh dẫn em đến đây để làm osin thì em đã không đi theo.”

Mặt Thanh Sơn không biểu cảm, nhưng tay lại rất thành thật mở chai nước ấm đưa lên miệng tôi.

Bàn tay anh ấm áp, thời tiết trên núi càng ngày càng lạnh, anh cọ cọ vào mặt tôi, tôi thấy trên người ấm lên một chút, cũng có thêm sức lực.

“Còn tiếp tục tìm ư?”

“Tìm.”

Tôi không biết tìm thứ này để làm gì, nhưng lúc nhìn thấy cây đó thì tôi còn vui hơn cả Thanh Sơn.

Cây táo bị sét đánh nhưng vẫn còn có thể sống sót, theo cách nói của đạo gia, gọi là Lôi Kích Mộc.

Thanh Sơn chỉ lấy một mẩu nhỏ, trên vỏ cây có những vết cháy sâu đan xen.

Trở về nhà tổ, bên trong không có người ở, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thanh Sơn không phải là đứa trẻ mồ côi túng thiếu như tôi tưởng tượng, ít nhất ngôi nhà của anh trông có vẻ đã từng huy hoàng.

“Anh đi nấu cơm.”