Chương 1: Sư đồ

Tương truyền ở phía nam có toà Tề Vân Sơn, núi này địa thế hiểm trở, cao vυ"t ẩn mình trong mây, quanh năm mây mù lượn quanh không thấy được hình dáng thật sự. Người đời đồn đại nơi này là chốn tu tiên, nước từ trên núi chảy xuống là nước tiên trong Dao Trì*. Có thật sự là chốn tu tiên hay nước tiên hay không, thì không thể nào biết được, nhưng có một sự thật không cần chất vấn, Tề Vân Sơn đúng là nơi tập hợp linh khí của đất trời, ngày đêm đều có quầng hào quang sáng chói. Trong núi có toà Tề Vân Quan sừng sững tựa vào vách núi, theo truyền thuyết bên trong đều là tiên nhân phép thuật cao cường, bởi thế hơn trăm ngàn năm nay phàm nhân ao ước đến đây tu tiên nối liền không dứt.

*Dao Trì: Nơi ở của Tây Vương Mẫu trong thần thoại.

Người muốn đến Tề Vân Quan tu tiên, không chỉ có trí tuệ mà còn phải có tiên duyên mới được. Đại đa số người bình thường chính vì không có tiên duyên, cho nên không tìm Sự mì hoặc khó Cưỡng Sự mi hoặc khó cư được vị trí Tề Vân Quan, đi lạc trong núi, cuối cùng làm mồi cho dã thú.

Trong quan có vị nữ đệ tử tên lót một chữ Vân, tên đầy đủ là Vân Tranh, chỉ e suốt hàng trăm năm qua nàng là đệ tử có tư chất bình thường nhất, thậm chí còn không được thông minh. Chỉ vì tiên duyên quá sâu, nàng mới được chưởng môn đương nhiệm Thanh Lưu của Tề Vân Quan nhận làm đồ đệ. Mỗi ngày ngoại trừ việc cùng tu luyện với các đồng môn, Vân Tranh còn một nhiệm vụ là chăm sóc cuộc sống hằng ngày của chưởng môn Thanh Lưu, chủ yếu là các việc vặt vãnh.

Một hôm, Vân Tranh chuẩn bị nước theo thường lệ cho sư tôn rửa mặt, vừa đi đến trước cửa nàng đã nghe tiếng của Vân Phi sư tỷ. Vân Tranh sững sờ, lúc này đã đến giờ lên đèn, không biết Vân Phi sư tỷ làm gì trong phòng sư tôn? Vân Tranh do dự một chút, nàng không gõ cửa mà lặng lẽ đứng ngoài cửa nghiêng tai lắng nghe. Nàng nghe bên trong cánh cửa, giọng Vân Phi sư tỷ đã gần như mất khống chế, run run rẩy rẩy, "Vân Phi ngưỡng mộ sư tôn đã lâu, xin sự tôn thành toàn."

Vân Phi nói xong, bên trong phòng bỗng lâm vào cảnh tĩnh lặng như tờ. Một lát sau, nàng nghe Thanh Lưu thở dài nói: "Con đã gọi ta một tiếng sư tôn thì nên hiểu đạo lý một ngày làm thầy cả đời làm cha, giả sử ta và con như thế, quả thật có thể nói làm trái luân thường. Vân Phi, tư chất con hơn người, tập trung tu luyện đừng để du͙© vọиɠ không đáng có chi phối, ngày sau nhất định có thể đắc đạo."

"Sư tôn nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, thế nhưng vì sao sự tôn đối xử với nàng khác biệt? Sư tôn luôn miệng nói Vân Phi đa tâm, thế nhưng ánh mắt sư tôn nhìn nàng có khác gì ánh mắt đệ tử nhìn sư tôn? Nếu hôm nay đổi lại là nàng bày tỏ, chẳng nhẫn tâm từ chối nàng hay sao?"

"Sư tôn nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, thế nhưng vì sao sự tôn đối xử với nàng khác biệt? Sư tôn luôn miệng nói Vân Phi đa tâm, thế nhưng ánh mắt sư tôn nhìn nàng có khác gì ánh mắt đệ tử nhìn sư tôn? Nếu hôm nay đổi lại là nàng bày tỏ, chẳng lẽ sự tôn cũng nhẫn tâm từ chối nàng hay sao?"

"Vân Phi, ban nãy vi sư nói nhiều với con như vậy, đều là vô ích à? Tại sao con vẫn không chịu hiểu, các con đều là đồ đệ của vi sư, vi sư từ chối con đương nhiên sẽ không đồng ý với nàng. Vân Phi, con là đệ tử vi sự hài lòng nhất, con mau thu lại tâm tư vừa rồi của mình đi, đừng làm vi sư thất vọng."

"Sư tôn không thừa nhận cũng chẳng sao, Vân Phi không quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi nữa, Vân Phi xin cáo lui."

Ngoài cửa, Vân Tranh hết hồn hết vía, còn chưa kịp tìm chỗ tránh đã đối đầu trực diện với Vân Phi. Chậu đồng trong tay rơi xuống mặt đất, choang một tiếng nước văng tung toé lên vạt áo hai người. Hiển nhiên, Vân Phi không ngờ sẽ chạm mặt Vân Tranh, nàng ta trừng mắt nhìn nàng.

"Sư tỷ. . ." Vân Tranh nhỏ giọng chào, mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Phi.

Vân Phi nhìn thẳng vào Vân Tranh một lát mới hừ lạnh, đẩy nàng rời đi.

Thanh Lưu nghe tiếng động ra ngoài xem xét, chỉ thấy Vân Tranh cúi đầu đứng trong gió đêm. Đoạn đối thoại vừa rồi không biết nàng đã nghe được bao nhiêu, Thanh Lưu lúng túng gọi nàng một tiếng, "Tranh nhi. . ." Tiếp theo không biết nên nói gì cho phải.

Vân Tranh vẫn cúi đầu không nhìn Thanh Lưu, cũng không nói chuyện, hai người lâm vào trầm mặc, lúc này tiếng côn trùng kêu vang đặc biệt chói tai. Qua một lát Vân Tranh mới nhỏ giọng nói : "Nước đồ rồi, con đi lấy chậu khác." Dứt lời, nàng nhặt chậu đồng trên mặt đất lên rồi vội vàng chạy mất.

"Nàng" trong lời Vân Phi nói ám chỉ ai, Vân Tranh biết rõ nhất. Trong số mấy trăm đồng môn ở Tề Vân Quan, đệ tử chân truyền của Thanh Lưu chỉ có ba người, Vân Phi sư tỷ, Vân Mẫn sư huynh, người còn lại chính là Vân Tranh. Như vậy, "nàng" kia đã rõ rành rành.

Từ khi Vân Tranh nhập môn đến nay đã qua hơn mười mùa xuân thu. Hồi tưởng lại những thời khắc nàng và sư tôn ở cùng nhau, bất luận là sư tôn bất đắc dĩ lắc đầu nhìn nàng, hay cưng chiều xoa đầu nàng, hay dung túng những khi nàng lười biếng và phạm sai lầm. . . Đủ sắc thái như thế, ngay cả chính bản thân Vân Tranh cũng cho rằng trong lòng sư tôn, nàng rất khác biệt. Mãi cho đến hôm nay nàng mới biết được ở trong mắt sư tôn. bản thân nàng chẳng có chỗ nào đặc biệt, thì ra chỉ có nàng tự mình đa tình. Vân Tranh mượn ánh trăng ngắm dung nhan mình trong nước. Từ khi tu luyện ti .Nhan sắc của nàng đã dừng lại ở trạng thái tốt nhất, sẽ không lão hoá

Vân Tranh mượn ánh trăng ngắm dung nhan mình trong nước. Từ khi tu luyện trú nhan thuật, nhan sắc của nàng đã dừng lại ở trạng thái tốt nhất, sẽ không lão hoá. Trạng thái tốt nhất ở đây chẳng qua chỉ là một gương mặt hết sức bình thường, nhiều nhất cũng có thể xem là thanh tú mà thôi. Tư chất tu vi lại càng không cần nói tới, chứ đừng nói Sự mì hoặc khó cư đến tuệ chất lan tâm các loại. Bản thân bình thường như thế dựa vào cái gì khiến sư tôn phải nhìn với con mắt khác, đối xử khác biệt?"

Chàng nói: "Các con đều là đồ đệ của vi sư, vi sư từ chối con đương nhiên sẽ không đồng ý với nàng."

Mặc dù những lời này sư tôn nói ra để từ chối Vân Phi sư tỷ, thế nhưng dường như Vân Tranh có thể tưởng tưởng dáng vẻ sư tôn nói mấy lời này trước mặt nàng. Lời sự tôn là hồi chuông cảnh tỉnh đánh sâu vào lòng nàng, bởi vì nàng cũng có tâm tư giống như Vân Phi sư tỷ.

Vân Tranh cảm thấy may mắn vì tối nay đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa sư tôn và Vân Phi sư tỷ, nàng có thể kịp thời bóp chết tâm tư không nên có kia từ trong trứng nước. Tuy nhiên nàng cũng có chút hối hận vì đã nghe được, nếu không nghe nàng có thể thầm thích sự tôn như trước, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười của sư tôn cũng đủ khiến nàng âm thầm vui vẻ, tốt biết bao?

Vân Tranh bưng chậu nước rửa mặt đứng trước cửa phòng Thanh Lưu lần nữa. Nàng hít thật sâu một hơi, chôn giấu toàn bộ tâm tư ấy vào đáy lòng, cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhất gõ cửa phòng Thanh Lưu, "Sư tôn, Vân Tranh đã mang nước tới."

Thanh Lưu không biết Vân Tranh đã nghe được bao nhiêu, trong lòng chàng có chút bối rối. Thấy Vân Tranh đi múc nước lâu như vậy rồi mà vẫn chưa trở lại, chàng đứng ngồi Loặc khó cưỡng Sự mị hoặc khó cự không yên. Hiện tại nghe tiếng Vân Tranh gõ cửa, chàng nhanh chóng mở cửa để nàng vào trong.

Sau khi vào phòng, Vân Tranh đặt chậu đồng lên bàn rồi lấy khăn mặt đưa cho Thanh Lưu. Ngày nào nàng cũng làm công việc này, động tác đặc biệt thành thạo. Thanh Lưu tiếp nhận khăn mặt từ tay Vân Tranh rồi nhìn thoáng qua nàng, ngay lập tức hai má chàng đỏ lên, bởi vì vạt áo trước ngực Vân Tranh đã thấm ướt, dán sát vào cơ thể, tạo nên đường cong hoàn mỹ. Lúc này đây dưới ánh nến mông lung màu vàng cam, cực kỳ mê hoặc.

Tim Thanh Lưu không ngừng đập thình thịch, chàng hít sâu một hơi đè tâm tư vốn không nên có xuống, sau đó vội vàng lau mặt rồi đưa lại cho Vân Tranh, cuối cùng làm ra vẻ lơ đãng hỏi: "Vừa rồi lúc ta và Vân Phi sư tỷ của con nói chuyện, con đã nghe được bao nhiêu?"

Vân Tranh đã chuẩn bị câu trả lời từ trước, nàng bày ra vẻ ngỡ ngàng hỏi lại: "Nó Vân Tranh cho rằng làm bộ không nghe được gì mới là cách giải quyết tốt nhấ so với việc chính tai nghe sư tôn nói chàng không đối xử đặc biệt với mình, hoặc ay lui lại loại như thế, nàng thà lựa chọn trốn tránh.