Chương 1: Gặp lại chú Nhậm (1)

Dạo gần đây trào lưu phim xuyên không nở rộ, giới trẻ đón nhận và thảo luận tưng bừng ngập khắp mạng xã hội. Chu An chưa từng nghĩ chính mình sẽ xuyên không. Cơ duyên thần kỳ ngỡ tưởng chỉ xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết viễn tưởng, ấy vậy mà đã phát sinh trên người cô. Điều đặc biệt là cô quay về Trung Quốc cận đại, tháng 4 năm 1959 chứ không phải một địa phương xạ lạ, triều đại xa lạ hay thế giới xa lạ nào khác. Nguyên do giúp cô xác định bản thân đã ngược dòng quá khứ chính là vị đứng ngay trước mặt - Chu Đại Bảo."Em gái ngoan, em mau uống thuốc đi. Uống thuốc xong thân thể sẽ khỏe mạnh, xóa tan cơn đau." Chu Đại Bảo cười ngây ngô, cậu dỗ em gái vừa tỉnh giấc. Người lạ mới nhìn thoáng qua nụ cười kia sẽ thầm khen cậu chàng thành thật hàm hậu nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện thần kinh hơi có vấn đề. Người đàn ông trưởng thành 22 tuổi với chỉ số thông minh tương đương đứa bé năm tuổi.

Chu An biết Chu Đại Bảo - người quen của ân nhân cô - Nhậm Kiến Sâm.

Chu An xuất thân từ trại trẻ mồ côi. Cô gặp Nhậm Kiến Sâm ở viện phúc lợi. Năm ấy cô tròn tám tuổi, bị bạn bè bắt nạt, tủi thân tìm chỗ trốn tựa như bé mèo hoa yếu đuối, khóc lóc liếʍ láp miệng vết thương. Một ông lão đứng tuổi tóc hoa râm đẩy chiếc xe lăn dừng trước mặt cô. Nhậm Kiến Sâm - chú đẹp trai kiêm mạnh thường quân chuyên tài trợ viện phúc lợi - vô cùng dịu dàng cúi đầu, dỗ dành nói: "Bạn nhỏ ơi, cháu thích ăn kẹo không nào?"

Ông lão tóc hoa râm tên gọi Chu Đại Bảo.

Lần thứ hai gặp nhau, cô đang tham gia lễ vinh danh học sinh tiêu biểu, đạt thành tích xuất sắc toàn khóa. Nhậm Sâm trao tặng bằng khen và tiền thưởng cho cô - người giành vị trí hạng nhất. Năm đó, người đẩy xe lăn đã đổi thành gương mặt mới.

Lần thứ ba gặp nhau, cô mặc quần áo đen tuyền, đầu đeo khăn trắng cúi lậy linh cữu. Cô đại diện cho tập thể trẻ mồ côi - những người nhận ơn dưỡng dục - tiễn đưa chú về nơi an nghỉ cuối cùng. Tại nơi ưu sầu này cô mới biết từ nhỏ Nhậm Kiến Sâm đã trải đủ đau khổ, bị mẹ kế hãm hại tàn phế đôi chân nhưng chú vẫn kiên cường vượt lên số phận. Chu Đại Bảo - thằng khờ to xác bị thế gian dè bỉu - đã tiết kiệm số lương thực ít ỏi, thiện lương nuôi dưỡng đứa trẻ tuyệt không có quan hệ máu mủ ruột rà.

Tháng năm dần trôi, thân tàn tâm không tàn, Nhậm Kiến Sâm giàu có thành đạt, gieo ánh sáng hy vọng hướng tới tương lai tươi sáng cho vô số hoàn cảnh éo le.

Mộ Chu Đại Bảo nằm song song kế bên mộ Nhậm Kiến Sâm.

Chu An chẳng rõ quá trình bản thân xuyên không. Ký ức của cô dừng tại thời điểm cô đặt vòng cúc trắng phủ bia mộ, ngồi hàng ghế sau xe oto di chuyển từ nghĩa địa về trung tâm thành phố. Hình như xảy ra vụ va chạm xe đối diện, cô lâm hôn mê sâu.

Lần nữa lấy lại ý thức, cô đã nằm sẵn nơi đây, chiếm giữ thân phận mới: em gái ruột Chu Đại Bảo.

Chu An rất ngạc nhiên vì muội muội Chu Đại Bảo vô tình trùng họ trùng tên. Hơn hết, cô biết rõ toàn bộ ký ức và trải nghiệm xa lạ của bé gái. Như thể cô bé đó vốn là phiên bản hoàn mỹ khác của chính cô.

Gian đoạn trước giải phóng thống nhất đất nước, cha Chu - mồ côi song thân phụ mẫu từ tấm bé - xin chân học việc tại tiệm thuốc bắc nhỏ trong trấn. Lão đại phu kiêm chủ tiệm thuốc sinh một cô con gái duy nhất. Ông yêu thương, chiều chuộng mẹ Chu như châu bảo.

Lão đại phu đánh giá cao bản tính nhân hậu thiện lương của cha Chu. Dưới gối ông hiếm muộn con nối dõi tông đường nên nhận cha Chu làm đồ đệ nội môn, tận tâm dạy dỗ truyền nghề. Đồng thời hứa gả con gái cưng.

Chu Đại Bảo thuận lợi khóc oa oa chào đời. Năm cu cậu 4 tuổi, dịch cảm cúm hoành hành ngang ngược khắp thị trấn. Chu Đại Bảo nhiễm virus sốt cao, hôn mê mơ màng. Bệnh đến như núi đổ, cha Chu bế con xin nhập viện cấp cứu. Đen đủi thay, bệnh viện phát sinh sự cố ngoài ý muốn phải tạm thời phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Chu Đại Bảo bỏ lỡ thời cơ chữa trị hoàng kim gây ảnh hưởng sự phát triển của hệ thần kinh, mãi mãi dừng chân thuở mẫu giáo.

"Công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra." Thương con trai tuổi già bơ vơ không nơi nương tựa, cha Chu và mẹ Chu quyết định sinh đứa thứ hai, thầm mong anh em nương tựa chăm sóc lẫn nhau.

Từ thuở ấu thơ, cha mẹ luôn dặn dò Chu An yêu thương, quan tâm, chăm sóc anh trai. Mai sau khôn lớn kiếm tiền nuôi anh. Họ cũng dạy Chu Đại Bảo đùm bọc chở che, nhường nhịn nghe lời em gái. Tình cảm giữa hai anh em hòa thuận thắm thiết, gắn bó sâu sắc tựa keo sơn.