Chương 22: Tức giận

Đến khi cả nhà bọn họ đi về, Triệu Xảo Nương đi rửa chén.

Du Hướng An, "Cha, chờ con được phát tiền lương, mỗi tháng con sẽ lấy ra mười đồng để nhà ta cải thiện việc ăn uống."

Du Thanh Sơn khoát tay: "Con cứ cầm đi, không cần đưa đâu, bây giờ trong nhà không có nợ bên ngoài, tiền lương của cha cũng đủ dùng, còn cũng đừng phung phí, tích trữ cho tốt, qua một khoảng thời gian, cha sẽ lại tìm cho con một mối tốt, đến lúc đó dùng để mua đồ cưới."

Du Hướng An: "... Cha, con không muốn lập gia đình." Cô mới mười tám tuổi, đặt ở hiện đại, chính là yêu sớm.

Du Thanh Sơn cho là cô bị tổn thương vì chuyện kia, không muốn nói đến chuyện này, cũng gật đầu đồng ý.

Dù sao bây giờ con gái đã có việc làm, khó tìm người tốt nhất, nhưng tìm được một người không nghèo khó cũng không thành vấn đề.

Du Thanh Sơn không muốn khoản tiền này, Du Hướng An cũng không tiếp tục nói nữa, nếu muốn trợ cấp trong nhà không phải rất đơn giản sao, giống như hôm nay, mua đồ ăn ngon trở về, bọn họ còn có thể không ăn sao?

Một tháng công nhân có thể nghỉ ba ngày, bốn ngày, bọn họ chọn một ngày mọi người đều được nghỉ, người một nhà trở về quê một chuyến.

Quê quán của bọn họ ở trấn dưới huyện thành, bây giờ trấn đã sửa tên, gọi là công xã, thôn lúc đầu, cũng biến thành đại đội sản xuất, quê của bọn họ là đại đội sản xuất Sao Đỏ, cách công xã không xa, từ công xã đi bộ hơn nửa giờ một chút, bọn họ trở về, trước phải ngồi xe đến công xã, sau đó sẽ từ công xã đi bộ đến đại đội sản xuất Sao Đỏ.

Bọn họ lên đường rất sớm, lúc đến mặt trời đã lên cao, ở đây người lớn một chút đều đã đi làm việc ở ruộng nương, còn con nít lớn tuổi hơn một chút cũng đã có thể thỏa mái làm ít đồ thủ công, kiếm mấy điểm công, con nít còn quá nhỏ thì một số chơi ở bên ngoài, một số thì hiểu chuyện ở nhà làm việc nhà.

Du Thường Hữu và Trương Trà Hoa lớn tuổi rồi, nhưng thân thể của Trương Trà Hoa vẫn luôn khỏe mạnh, cứ theo lẽ thường xuống ruộng, chỉ có Du Thường Hữu vì một trận bệnh lúc trước, hiện tại thân thể còn có chút yếu, cho nên không xuống ruộng, ở nhà xoắn sợi dây, thấy bọn họ đến, ông cụ mừng rỡ đứng lên: "Các con đến rồi, ăn bữa sáng chưa?"

Du Hướng Cư vui sướиɠ kêu một tiếng ông nội, chủ động trả lời, "Ông nội, chúng cháu đã ăn rồi, bà nội với bác cả đâu rồi ạ?"

Du Hướng Cư vẫn luôn là một cậu bé hoạt bát nhiệt tình, mặc dù không sống cùng đám người ông nội, nhưng thái độ vẫn luôn gần gũi, gặp được liền thân thiết một chút, làm cho Du Thường Hữu vô cùng vui mừng, ông sờ đầu tóc không quá khỏe mạnh của cậu, trả lời: "Đám người bà nội xuống ruộng rồi, trong nhà chỉ có ông nội thôi, cháu đi gọi bà nội của cháu, chờ một chút pha đường cho các cháu uống."

Ánh mắt của Du Hướng Cư sáng rực lên, "Cảm ơn ông nội!"

"Cháu cũng muốn ." Du Minh Kiệt nghe được câu này, cũng không nhịn được, từ ngoài cửa chạy vào, cậu chỉ trộm lười một cái, đi có chút chậm, thiếu chút nữa đã bỏ qua thứ tốt.

Nhìn thấy chắt trai duy nhất trong nhà, Du Thường Hữu càng cười tươi hơn: "Được được, hai đứa đều có, hai đứa đi gọi người đi, không biết ở chỗ nào, thì hỏi người ta, đừng không muốn mở miệng hỏi."

Du Hướng An đặt đồ trong tay xuống: "Ông nội, cháu đi với hai đứa nó."

Du Thanh Sơn cũng đặt đồ xuống: "Cha, hiện tại thân thể của cha thế nào? Còn không thoải mái sao."

Du Thường Hữu đối mặt với con trai, cũng không cười nữa: "Khụ khụ, con mua cái gì, nhà không thiếu cái gì cả, đừng lãng phí tiền, bây giờ tốt lên rồi, bác sĩ nói khoảng thời gian này đừng đi làm việc ở ruộng nương, chờ uống xong thuốc của đợt điều trị này là tốt rồi."

Triệu Xảo Nương dẫn Diệp Thất Giai đi vào, nhỏ giọng gọi một tiếng cha, sau đó cầm thịt đi vào trong bếp.

Đến khi Du Hướng Hải đi vào, cũng không còn người khác đi vào nữa, Du Thường Hữu hỏi: "Còn Mẫn Tú đâu?"

Cả một gia đình đến, không có đạo lý chỉ giữ một mình cô ta canh nhà.

Lúc này trong phòng chỉ có ba ông cháu bọn họ, Du Thanh Sơn kể lại chuyện của Du Hướng An.

Lập tức sắc mặt của Du Thường Hữu thay đổi, tức giận đùng đùng đứng lên: "Lại có chuyện như vậy! Một con sói mắt trắng không biết liêm sỉ, nhà họ Chu kia cũng không phải thứ tốt lành gì!"

Du Thanh Sơn đỡ ông cụ ngồi xuống: "Cha, đừng tức giận, bây giờ Tiểu An đã là nhân viên chính thức của nhà máy thực phẩm rồi, dùng chút quan hệ, không làm ở vị trí công tác của người nhà họ Chu, người khác cũng không thể tùy tiện gây khó dễ."

Du Thường Hữu thở phào một cái, nghĩ đến biểu cảm mới vừa rồi của cháu gái, không nhìn ra được cái gì, "Tiểu An không sao chứ?"

Du Hướng Hải: "Ai, ông nội, em gái con cũng không phải là loại người không biết lý lẽ, bây giờ làm việc ở trong nhà máy cũng quá tốt, còn học được một cái tài." Anh ta thấp giọng nói: "Trước đó đi mua một con thỏ, tài nấu nương kia, mùi vị đó, tuyệt!"

Tất nhiên muốn nói mặt tốt cho ông cụ, tránh để ông hoảng sợ.