Chương 26: Dạy dỗ

Trương Trà Hoa hừ một tiếng, còn chưa hết giận, đi xuống phòng bếp, sai cháu dâu Diệp Thất Giai đi ra ngoài hái rau, chỉ vào Triệu Xảo Nương, hung hăng hùng hổ: “Đây chính là con gái tốt cô dẫn đến đó, nhà chúng tôi bạc đãi nó sao? Nó lấy mặt mũi chỗ nào mà làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy. Ăn của nhà chúng tôi, uống của nhà chúng tôi, chúng tôi cũng không chiếm tiện nghi chút nào, khi nào thì có lỗi với nó, lúc tới nó gầy teo nhỏ yếu, mấy năm nay dần có thịt, đều là lương thực của con tôi nuôi ra, sao nó có thể nhẫn tâm như vậy?" Nếu Đinh Mẫn Tú ở trước mặt bà cụ, bà nhất định sẽ không khách khí tát cô ta một bạt tai, bây giờ người không ở đây, chỉ có thể trút giận lên mẹ của cô ta.

Bị bà cụ nói như vậy, đầu Triệu Xảo Nương không dám ngẩng lên.

Cúi đầu, không ngừng rơi nước mắt.

Trương Trà Hoa a một tiếng: "Cô còn có mặt mũi khóc à, đây chính là con gái tốt do cô dạy dỗ đó, đàn ông của chị mình cũng muốn cướp, tôi nhổ vào! Cô nhớ cho tôi, sau này đừng để cho nó bước vào cửa nhà họ Du nửa bước! Hoặc là nói, chuyện này là mẹ con các cô bàn bạc với nhau? Muốn thay thể Tiểu An trải qua những ngày tốt?"

Triệu Xảo Nương không ngừng lắc đầu, nhất thời không nói nên lời, trong lòng của bà ấy đều là nỗi khổ.

Bà ấy thật sự không biết chuyện này, cho tới bây giờ con bé Mẫn Tú kia không nói chuyện này cho bà biết, cô ta làm như vậy, cũng đã làm cho tim bà ấy bể ra thành từng mảnh. Cô ta không suy nghĩ đến người mẹ là bà ấy đây, bây giờ cô ta đã có đường lui, gả đến nhà họ Chu, chỉ cần cái thai kia của cô ta là con trai, bằng vào việc nhà họ Chu ba đời đều là đơn truyền, đối phương cũng sẽ không có quá nhiều ý kiến đối với Đinh Mẫn Tú, nhưng người làm mẹ như bà ấy thì sao, bà không thể sinh con nữa rồi, bị chồng trước đuổi về nhà mẹ đẻ, lúc cha mẹ bà qua đời thì bà đã không về nữa, thật vất vả có được một cuộc sống yên bình ở nhà họ Chu, bây giờ lại bởi vì tin dữ này mà sinh ra sóng gió, còn không biết tương lai sẽ như thế nào.

Bà ấy giơ tay lên thề, "Nếu con là người xúi giục chuyện này thì hãy để cho thiên lôi đánh, chết không được tử tế!"

Trương Trà Hoa nhìn bà ấy thề, âm thầm gật đầu trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn khó coi, "Tạm thời tin cô, sau này nếu như nó trở về nhờ cô giúp đỡ, cô sẽ làm gì?"

Trương Trà Hoa híp mắt: "Nếu như cô cảm thấy đau lòng cho nó, chúng tôi cũng không phải là người xấu, sẽ để cho hai mẹ con các cô thân thiết ở cùng một chỗ, nhưng như vậy cô cũng không còn là người nhà chúng tôi nữa, cô đi theo con gái cô sống đi."

Triệu Xảo Nương gào khóc thành tiếng: "Mẹ! Lời này của mẹ là đang đào tim con, con đã gả vào, nơi này mới là nhà con!"

Trương Trà Hoa lạnh lùng nói: "Cô biết chỗ nào là nhà cô thì tốt, tôi hy vọng cô nhớ lời nói hôm nay, nếu không đến lúc đó đừng trách tôi không cho cô mặt mũi!" Lúc đầu là bà cụ nhìn trúng Triệu Xảo Nương, cảm thấy dù bà ấy có mang theo một đứa con gái cũng sẽ không làm tổn thương đến cháu bà nên mới ra mặt giới thiệu, nếu như bà ấy không trung thành với cái nhà này, bà cụ có thể để cho Triệu Xảo Nương đi vào, cũng có thể để cho bà ấy rời đi.

Đợi đến khi Du Hướng An cầm một cái thùng gỗ dẫn theo em trai và cháu trai trở về thì cơm trưa cũng đã sắp xong.

Chiến lợi phẩm của ba người bọn họ khá phong phú. Ba người ra chỗ dòng suối nhỏ thử vận may, Du Minh Kiệt bắt được một con lươn vàng nặng hơn một cân, nhiều cô gái sợ loài này tại vì lươn trông hệt như rắn, nhưng Du Hướng An hoàn toàn không có chuyện đó, đây chính là nguyên liệu nấu ăn ngon kia mà.

Trương Trà Hoa đưa lươn cho Triệu Xảo Nương xử lý rồi kéo cô sang một bên nói chuyện: “Tiểu An, bà nội biết chuyện kia rồi, cháu nghĩ như thế nào? Cháu nói cho bà nội nghe, bà nội sống bao nhiêu năm trên đời, tốt xấu gì cũng có thể nghĩ giúp cháu một hai biện pháp chứ.”

Du Hướng An trước khi đến đã nghĩ tới cảnh tượng này, cô cười cười: "Bà nội, hiện tại cháu không còn buồn nữa rồi, bà đừng lo lắng cho cháu, cháu kịp thời dừng cương trước vực đấy chứ, nếu cháu mà vào nhà đó rồi mới phát hiện ra chuyện này thì đáng sợ biết bao. Bây giờ cháu có việc làm thì được rồi, còn chuyện sau này tạm thời đừng lo lắng gì hết. Hiện tại cháu muốn làm việc thật chăm chỉ và sống một cuộc sống tốt đẹp!”

Trương Trà Hoa thấy cháu gái không giả bộ vui cười thì rất mừng: "Cháu nghĩ được như thế là tốt.” Bàn tay thô ráp của bà vuốt ve bàn tay của cháu gái, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ sợ con bé vẫn còn vương vấn, trong lòng cứ chất chứa chuyện buồn mãi thì cuộc sống sau này cũng không thoải mái. Nghĩ thoáng được là tốt, giống như con bé vừa nói, hiện giờ nó đã có một công việc chính thức, tháng nào cũng có tiền lương, lại còn là công việc nhà nước, cho dù sau này chuyện hủy hôn bị người khác biết cũng vẫn có người tranh cưới, không phải nhọc lòng chuyện hôn nhân.