Chương 8: Bồi Thường

Nhà họ Tần cũng ở huyện lị, nhưng ở một khu khác, cần đi khoảng nửa giờ đường, cho dù Tần Phong Lan đã qua đời, quan hệ giữa nhà họ Du và nhà họ Tần vẫn rất tốt.

Ông bà ngoại Du Hướng An vẫn còn tại thế.

Bọn họ sinh được ba đứa con, hai trai một gái. Mẹ của cô, Tần Phong Lan là con út, người con trai lớn đã hy sinh trên chiến trường, cậu thì làm đầu bếp ở tiệm cơm Quốc Doanh.

Ba người bọn họ tuổi tác chênh lệch không nhiều, từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên quan hệ rất tốt, Tần Phong Lan qua đời, bọn họ cũng muốn chăm sóc cô con gái mà em út sinh ra nhiều hơn.

Nhà họ Du ở huyện thành là hộ ngoại lai, quan hệ tốt nhất chính là nhà họ Tần, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, phản ứng đầu tiên của Du Thanh Sơn chính là đến bàn bạc nghĩ cách với bọn họ.

Du Thanh Sơn cho rằng, chuyện này cũng không phải không thể xử lí. Mối hôn nhân này lúc trước vì lo lắng sẽ xảy ra tình huống hai đứa nhỏ không vừa ý nhau nên chỉ nói bằng miệng, sau này hai nhà đi lại nhiều, thân thiết hơn mới xem chuyện này là thật, nhưng bởi vì hiện tại không thịnh kiểu hôn nhân đính ước từ nhỏ nên không công khai trắng trợn, chỉ có bạn bè thân thích mới biết, những người khác biết không nhiều lắm, đến lúc đó bọn họ cứ bảo lúc trước chỉ nói giỡn là được.

Hiện tại chỉ có thể tha cho hai người bọn họ, nhưng chúng có lỗi với con gái, phạm sai trước, hơn nữa trong bụng cô ta còn mang bằng chứng sắt không thể nhìn thấy, mà thế hệ này của nhà họ Chu chỉ có một đứa con trai độc đinh đấy thôi, bọn họ sẽ biết chọn như thế nào. Một vị trí chính thức, nhà họ Chu vẫn lo liệu được.

Con gái đi làm trong nhà máy, qua hai năm mọi chuyện rơi vào quên lãng thì chuyện kết hôn cũng dễ dàng.

Du Hướng Hải buồn bực, suốt đường đi cha vẫn trầm mặt không nói xem có chuyện gì xảy ra, hỏi chỉ nói đến lúc đó sẽ biết. Đi tới nhà ngoại, cha anh ta trực tiếp đi tìm ông bà ngoại và cậu nhỏ, cửa phòng đóng lại xong, nghe cha nói chuyện, Du Hướng Hải liền siết chặt nắm đấm, gân xanh cuồn cuộn, bực bội lên quát: “Thằng khốn này! Nhà họ Du chúng ta có làm gì có lỗi với nó đâu chứ!”

Làm vậy thì em gái mình sau này biết ngẩng mặt làm người thế nào?

Nghĩ đến những người phụ nữ lắm mồm sẽ nói gì trước mặt em gái mình, anh ta lại càng tức giận.



Chuyện này sai chính là lỗi của hai người kia, nhưng xã hội này luôn hà khắc với phụ nữ, nếu việc này truyền ra ngoài, không chừng thằng Chu Bác Dương kia còn được người ta nói phong lưu phóng khoáng, Đinh Mẫn Tú là hồ ly tinh có thủ đoạn, nhưng em gái mình lại là loại vô dụng. Kiểu câu chuyện tình ái như vậy càng dễ dàng bị đồn thổi, không chừng có thể bị người khác nói cả đời.

Em gái anh ta đã làm gì sai để gặp phải chuyện như vậy? Du Hướng Hải càng nghĩ càng giận: “Con đi tìm nó! Con phải cho nó biết thế nào là lễ độ.”

Du Thanh Sơn kéo tay anh ta lại: “Con bình tĩnh một chút.”

Sắc mặt Tần Cường và Diêu Thúy Phân cũng rất khó coi, nhưng dù gì cũng đã lớn tuổi, nghe được cháu gái mình gặp phải chuyện như vậy vẫn tương đối ổn định.

Du Thanh Sơn nói tiếp suy nghĩ của mình: “Ý của con là không làm lớn chuyện này, sau này Tiểu An còn phải tìm chồng nữa, làm to rồi sao nó tìm chồng nữa. Ban đầu nhà họ Chu nói là bà nội Chu Bác Dương muốn về hưu, chờ Tiểu An gả qua đó thì bà ấy sẽ làm thủ tục nghỉ hưu để Tiểu An vào làm thay, hiện tại không có chuyện cho con bé vào nhà đó, nhưng bọn họ phải bồi thường.”

Bồi thường gì, đương nhiên là công việc của cô rồi.

Nghe được lời của Du Thanh Sơn, Diêu Thúy Phân như có điều suy nghĩ: "Dương Tế Chi đang làm trong nhà máy thực phẩm, tiền lương và phúc lợi của nhà máy thực phẩm không phải là đứng đầu, nhưng cũng được xếp trong hàng đầu, năm nay lúc ăn tết, mỗi người bọn họ đều được phát một đồ hộp trái cây, còn có nửa cân đường. Những thứ này đều là đồ hiếm.”

Tần Phong Mậu suy nghĩ một chút: "Không quen không biết làm thay cần phải có quan hệ lui tới, lần trước con nghe trợ lý nhà máy thực phẩm ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh nói, nhà máy thực phẩm có một kế toán sắp về hưu rồi, con của bà ấy đều có công việc, trình độ học vấn của Tiểu An là cấp ba có thể đi thử chức vụ này một chút."

Du Hướng Hải sửng sốt một chút: "Cậu, nhà máy thực phẩm muốn tuyển nhân viên công khai sao?"

Tần Phong Mậu lắc đầu: "Không phải, chỉ có một người, sẽ không tuyển người công khai, cậu nhớ trước đó người kia có nhắc đến, ông ta có một người cháu, ở nông thôn, không có trình độ học vấn gì, đúng lúc có một chỗ trống nhưng lại không có năng lực, không thể đi lên vị trí đó được, những vị trí khác thì tạm thời lại không thiếu người, bây giờ có lẽ có thể chạy chọt một chút."

Tần Cường và Diêu Thúy Phân đều hiểu ý của ông.