Chương 20: Quả Dại

Cổ Na có một thói quen, đó chính là thích dùng hòn đá ném lên thân cây, bà cụ Cổ không chỉ nhìn thấy một lần mà rất nhiều lần, mà còn ném trúng cùng một chỗ, cho nên bà cụ chợt nhớ ra vừa nãy Cổ Na nói là lên sau núi, lại nhìn thấy miệng vết thương trên cổ con gà, bèn lập tức bắt ngay kẻ cầm đầu.

Cổ Na cũng không cảm thấy đau, ngược lại còn cười toe toét: “Bà ngoại, bà nhéo cháu thêm một lúc thì có phải tối nay được ăn gà rừng không ạ?”

Bà cụ Cổ nghe vậy thì vừa bực mình lại vừa buồn cười, mấy anh em Cổ Hành Vũ đều đứng ra khuyên nhủ, bà cụ Cổ cũng nhân đó mà nhượng bộ, tha cho Cổ Na, nhưng mà vẫn liên tục căn dặn cô đừng lên núi nữa.

Sau khi thấy bà cụ Cổ sai Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến làm gà, Cổ Hành Lôi đưa quả dại trên đường đi đã bứt khỏi cành cây cho ông cụ Cổ xem, hỏi: “Ông ơi, quả này ăn được không ông?”

Nhìn thấy trái cây, ông cụ Cổ và Cổ Thành Trung đều giật mình, Cổ Hành Vũ còn tưởng là trái cây có vấn đề, lập tức sốt sắng hẳn lên.

“Loại quả này, gần ba mươi năm rồi ông chưa nhìn thấy.” Ông cụ Cổ nói bằng giọng hoài niệm.

Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân mỗi người cầm lấy một quả, vừa ăn vừa thở dài: “Lúc chúng ta còn nhỏ, trước núi còn có mấy cây mọc ra loại quả này, có thể nói là hằng năm chúng ta đều mong chờ đến lúc ăn, kết quả là mấy năm nạn đói, ngay cả rễ cây cũng bị ăn sạch.”

Vừa nghe thấy thứ quả này có thể ăn, Cổ Hành Lôi vội đưa cho Cổ Na hai quả, còn lại thì đặt xuống ban: “Cái này cũng là Tiểu Na hái đấy.”

Cổ Na còn đang bận nhai, nghe thấy tên của mình được nhắc đến thì có chút ngơ ngác nhìn mọi người, Cổ Thành Trung nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lại nghĩ đến gà rừng ở sau nhà, tâm trạng ông ta có chút phức tạp, chẳng lẽ đây chính là người ngốc có phúc ngốc sao?

Cuối cùng bà cụ Cổ quyết định, một con đem đi xào lăn tối ăn, con còn lại thì ướp cùng thịt heo, tất nhiên trong nhà không ai phản đối, mới có mấy ngày mà được ăn nhiều bữa thịt như vậy, người nhà họ Cổ đều rất hài lòng, Cổ Na cũng rất vui vẻ.

Hai ngày sau, đại đội trưởng Lưu đi đón về bốn vị thanh niên trí thức, ba nam một nữ.

Bởi vì lúc trở về đang là chạng vạng, cho nên đại đội trưởng Lưu trực tiếp vác theo cái kẻng gọi mọi người lên đê họp, cũng coi như là làm quen với những thanh niên trí thức mới đến, Cổ Na cùng mấy người Cổ Hành Vũ đứng ở cuối cùng.

“Chẹp, cậu thanh niên trí thức kia đúng là đẹp trai.”



Cổ Hành Vũ nhìn thấy một nam thanh niên trí thức, chép miệng nói, giọng điệu không rõ là ghen ghét hay là hâm mộ.

“Ở đâu ở đâu?”

Cổ Na vừa nghe xong thì vội bảo Cổ Hành Vũ chỉ cho mình xem, lại bị bà cụ Cổ lườm một cái: “Không biết xấu hổ, yên lặng nghe.”

Mấy người Cổ Na lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn hướng mắt về phía trước, nhưng bởi vì có quá nhiều người, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu, cho nên sau khi buổi lễ kết thúc dáng vẻ của một thanh niên trí thức thế nào cũng không nhìn thấy.

Kết quả khi họ về nhà chưa được bao lâu, đại đội trưởng Lưu lại đến chơi nhà.

“Ồ, chú Cổ còn chưa đi nghỉ à?”

Ông cụ Cổ mời đại đội trưởng Lưu ngồi xuống, còn để Cổ Thành Nhân tìm điếu thuốc cho ông ta: “Đây không phải là vừa họp xong à, trong thôn có thêm mấy người, vụ thu này cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Lời này nửa thật nửa giả, đại đội trưởng Lưu cũng thuận theo nói vài câu, sau đó lập tức kéo chủ đề chính đến Cổ Thành Trung và Cổ Na.

“Thanh niên trí thức lần này xin nhờ gia đình chú dẫn theo đi làm việc, sau khi tay nghề thành thạo rồi thì không cần quản bọn họ nữa, ít nhất cũng phải để họ tham gia thu hoạch, cho mình đỡ việc.”

Bà cụ Cổ liếc mắt nhìn Cổ Na, nói: “Tiểu Na nhà chúng tôi làm việc cũng chỉ đến thế, hay là tìm những người khác đi?” Bà cụ sợ đại đội trưởng sắp xếp cho Cổ Na một chàng thanh niên trí thức.

“Ôi chao thím của tôi ơi, chỉ dựa vào tiến độ làm việc của Cổ Na là đã nhanh hơn biết bao nhiêu người trong đội sản xuất rồi đấy!” Đội trưởng Lưu cũng sầu, bốn người thanh niên trí thức, có hai người có thể đi theo những thanh niên trí thức cũ làm việc, nhưng mà vẫn còn dư lại hai người nữa.

Thực ra ông ta cũng đã nhờ các cô các thím trong làng giúp đỡ dạy bảo các thanh niên trí thức mới đến, nhưng mà bọn họ đều từ chối, không còn cách nào khác mới đành phải đến nhà họ Cổ, dù sao thì nhà họ Cổ với hai người thanh niên trí thức cũ ở nhà thanh niên trí thức cũng xem như là còn thân thiết, cũng dễ thuyết phục hơn một chút.