Chương 23: Tặng Quà

“Em còn biết điêu khắc à?”

Cổ Hành Phong kinh ngạc hỏi.

Cổ Na sững sờ, nói qua loa: “Vâng, hàng xóm nhà em có người làm cái này, làm đồ dùng trong nhà, em cũng học một vài thứ, còn làm được.”

“Mấy đồ này khá là đắt đấy, trên tủ quầy của chú ba có trưng bày, rẻ nhất cũng phải một tệ đó.”

Cổ Hành Vũ chép miệng, Cổ Hành Phong lại cảm thấy cho dù Cổ Na có biết điêu khắc, cũng không đạt đến trình độ của mấy thứ bày trên quầy.

Cổ Na cũng không nói nhiều, sau khi làm xong việc nhà, Cổ Na đến phòng chứa củi tìm một khúc rễ cây, rửa sạch sẽ đất cát, sau đó cô phát hiện ra cái gốc cây này có rất nhiều sợi rễ, nếu dùng để điêu khắc một con sơn tước thì không đẹp.

Cổ Hành Vũ hào hứng làm trợ thủ cho Cổ Na, Cổ Na bảo anh ta lấy cho mình một con dao nhỏ, sau đó lại muốn một cái dùi đυ.c, cuối cùng còn muốn một dụng cụ đào móc.

“Bắt đầu được chưa?”

Chuẩn bị tất cả dụng cụ xong xuôi, Cổ Hành Vũ nhìn khúc rễ cây trước mặt Cổ Na.

“Ừm.”



Vẻ mặt Cổ Na nghiêm túc, duỗi tay cầm lấy khúc cây ôm vào trong lòng, một tay cầm con dao nhỏ bắt đầu gọt đẽo, Cổ Hành Vũ chỉ thấy hoa mắt, đợi đến khi Cổ Na dừng tay lại, khúc rễ kia đã được tỉa tót rất nhiều, tiếp đó Cổ Na bắt đầu dùng dùi đυ.c phác họa hình dáng, sau đó lại dùng dao…

“Đây, đây quá lợi hại rồi.”

Mấy anh em Cổ Hành Vũ trợn trừng mắt nhìn bức tượng điêu khắc sống động như thật trước mắt, đây là một con chim sơn tước nằm ngủ trong ổ, những sợi rễ kia đã hoàn toàn trang trí cho tổ của sơn tước, nhìn rất thích mắt.

Nghe thấy tiếng than của mấy anh em trong vườn, mấy người bà cụ Cổ cũng chạy ra xem, từng người đều đứng sững lại trợn mắt há mồm.

Cổ Na quét sạch sẽ vụn gỗ rơi trên đất, ngẩng đầu lên thì đối diện với những đôi mắt sáng quắc như đèn pha của người nhà họ Cổ, Cổ Na ưỡn ngực tự hào nói: “Mọi người thấy cháu lợi hại không?”

Bộ dạng kia không hề khiêm tốn một chút nào.

Cổ Hành Vũ giơ ngón tay cái tán thưởng, sau đó có chút không nỡ: “Thứ tốt đẹp như này, thực sự tặng cho cô ấy sao?”

“Tặng cho ai?” Bà cụ Cổ lập tức cảnh giác hỏi.

Cổ Hành Phong khụ một tiếng, kể cho bà cụ nghe chuyện Cổ Na mượn sách, còn đặc biệt nhấn mạnh là La Đan Đan cho mượn, đó là một nữ thanh niên trí thức, lúc này bà cụ Cổ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thứ này còn đẹp hơn cái đặt ở quầy bán hàng của chú ba.” Cổ Thành Trung vừa nói xong, mọi người càng không nỡ, Chương Xuân Hoa nghĩ một lát, sau đó đứng dậy nói: “Các thanh niên trí thức vừa mới tới, lại chưa được phát lương thực, từ nhà mang đến cũng không nhiều bao nhiêu, chúng ta có thể đưa một ít thức ăn.”



Bà cụ Cổ gật đầu: “Có lý, Tiểu Na, cháu đưa cái này cho cô La, cô ấy cũng không có chỗ để, cho dù có thì cũng chẳng có tâm trạng ngắm.”

Cổ Na bị mọi người khuyên như vậy thì có chút do dự, ông cụ Cổ lại nói: “Cứ tặng cái này đi, người thành phố cái gì mà chả từng ăn, bọn họ thích mấy thứ như này.”

Ông cụ Cổ nói xong, những người khác đều im lặng, Cổ Na đồng ý, chiều ngày hôm sau đi lấy sách, Cổ Na cõng theo cái gùi nhỏ, thuận tiện tặng cho La Đan Đan, quả nhiên La Đan Đan thích mê, biết là Cổ Na tự tay làm, cô ta càng bội phục hơn.

Sau khi Cổ Na đi, La Đan Đan mang đến nhà thanh niên trí thức khoe với những thanh niên trí thức khác, An Hi Hạo nghe nói là con gái nhà nông làm, thì lập tức khen ngợi: “Cao thủ ở tại nhân gian.”



Cổ Na không mượn sách của La Đan Đan luôn một lần, cô mượn ngữ văn và toán học trước.

Cổ Hành Lôi vừa nhìn thấy Cổ Na cầm sách đã bỏ chạy ngay, anh ta rất không thích đọc sách, nhưng Cổ Hành Phong và Cổ Hành Vũ đã mỗi người cầm một quyển.

“Anh có thể hiểu một chút ngữ văn, phần đầu của toán học cũng có thể hiểu được, nhưng phần sau thì hơi khó. Nếu không có giáo viên mà tự học, sẽ khó có thể học được.” Cổ Hành Phong nói sau khi lật xem.

Khóe miệng Cổ Na nhếch lên: “Những thanh niên trí thức trong nhà thanh niên tri thức kia đều là thầy của chúng ta, nhất là thanh niên tri thức Trần. Có gì không hiểu, chúng ta có thể đi hỏi anh ta.”

Hai anh em đều không hứng thú, thấy bọn họ cũng không có tâm tư, con ngươi của Cổ Na đảo một vòng: “Hay là trước tiên em sẽ học cái này, đợi em học xong rồi thì các anh cũng không thể nói không biết được?” Trình độ văn hóa của nguyên chủ tương tự Cổ Hành Lôi, hai người Cổ Hành Phong vui mừng, hoàn toàn đồng ý, không nghĩ rằng Cổ Na sẽ thật sự học được.