Chương 16: Dưới Tàng Cây Có Một Con Thỏ Hoang! (2)

Diệp Sở Sở có chút ấn tượng với bà cụ hỏi chuyện này, bà ấy cũng có quan hệ thân thiết với gia đình nhà lão Triệu, thế nên cô cũng cười nói: "Đại nương hỏi lời này hơi dư thừa rồi, thịt nơi nào không thơm chứ? Năm nay heo của đội chúng ta đều được xuất chuồng, đến lúc đó với sức lao động của nhà đại nương thì nhất định sẽ được chia không ít, ước chừng cả năm miệng đầy dầu ấy chứ."

Bà cụ này vốn còn có chút ghen tỵ, nhưng mà vừa nghe Diệp Sở Sở nói như vậy, nhất thời mặt mày hớn hở: "Thật ấy chứ, heo của đội chúng ta con nào cũng mập mạp, ta đoán chừng năm nay cũng được chia không ít tiền!"

"Đó là điều chắc chắn, nhà bác nhiều trai tráng, còn có triển vọng, không tệ chút nào đâu." Diệp Sở Sở nói theo.

Bất kể là thịt hay là tiền, đều là dựa theo sức lao động trong thôn mà chia, công điểm nhiều thịt và tiền sẽ được chia nhiều, công điểm ít khẳng định sẽ ít.

Bà Phương này càng nhìn càng thấy nhà Triệu lão lục thuận ămts, nói chuyện thật là dễ nghe, nói: "Làm sao Văn Thao không đi làm? Tuổi quá trẻ mà suốt ngày lông bông, trước kia thì không nói, bây giờ đã kết hôn, còn lên núi đi lang thang không kiếm công điểm."

Diệp Sở Sở vội vàng giải thích: "Hôm nay cũng là bất đắc dĩ. Bởi vì hôm qua anh ấy cứu Thái đại tẩu nên cả người bị thương, chồng cháu bảo anh ấy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, dẫu sao đây là kiếm mặt mũi cho gia đình, cũng như cho đội sản xuất của chúng ta, như vậy tấm gương dũng cảm truyền đi cũng sẽ khiến xã viên coi trọng đội sản xuất chúng ta hơn."

"Điều này cũng đúng." Bà Phương gật đầu.

"Nhưng mà Văn Thao nhà cháu cũng không chịu ở nhà nhàn rỗi, gánh đòn gánh đi lên núi đốn củi rồi ạ." Diệp Sở Sở nói.

Bà Phương nghe thấy cô bên vực chồng mình thì cười nói: "Trước đó bác còn nghe nói cháu suốt ngày chửi nó, hôm nay lại thấy cháu che chở nó vậy."

Sắc mặt Diệp Sở Sở ửng đỏ, nói: "Đại nương, bác đừng trêu cháu, hôm qua cháu cũng mới biết, đây rốt cuộc là người đàn ông của cháu, lúc quan trọng anh ấy vẫn bảo vệ cháu, một gậy của tên du côn kia đánh vào cháu nhưng Văn Thao lại không chút do dự liền trực tiếp lấy thân che cháu mà!"

Bà Phương gật đầu, cuối cùng đánh giá, nói: "Văn Thao không tệ, thà mình bị thương cũng không chịu để vợ bị đánh, cháu chọn không sai người đó!"



Diệp Sở Sở liền cười cùng bà gặt cỏ heo, mình gặt xong rồi, còn giúp bà ấy một ít, thuận đường nghe bà ấy kể chuyện nhà mình.

Mà lúc này ở trên núi, Triệu Văn Thao đã vào rừng tương đối sâu, từ nhỏ hắn đã thường xuyên vào trong núi tìm thức ăn, bởi vì khi còn bé hắn thật sự quá đói, ở nhà rất khó ăn no, nhất là sau khi anh chị kết hôn, nhà còn có thêm mấy đứa cháu nữa.

Người làm chú như hắn không vào núi tìm thức ăn thì sao sống nổi?

Cho nên đừng nói, hắn rất quen thuộc tình hình trong núi, nơi nào có quả dại hắn cũng biết rất rõ ràng.

Ví dụ như lúc này hắn liền tìm được một bụi phúc bồn tử, những quả phúc bồn tử này quả nào quả nấy tươi ngon mơm mởn, giống như một chiếc đèn l*иg màu đỏ.

Triệu Văn Thao nhìn thấy liền rất vui, hái một quả ăn thử, vị ngọt lịm: "Vợ tôi nhất định cũng thích ăn cho coi."

Nhưng mà cũng không cần vội hái quả dại, hắn đi lên cây ngủ một giấc trước, lúc này còn sớm mà, tỉnh ngủ rồi nói sau.

Người này cũng thật là có tâm hồn ngủ ngáy, nếu không thì sao mới leo lên cây không được bao lâu, thả người lên nhánh cây, ngủ được một tiếng, sau đó mới ngáp tỉnh dậy.

"Mấy giờ rồi?" Triệu Văn Thao còn có chú lim dim buồn ngủ nói, hắn đứng ở trên cây nhìn lên trời, đoán chừng mười giờ rồi, cũng liền nói: "Ngủ cũng đủ rồi."

Nói xong thì nhảy xuống cây, sau đó hắn liền dừng lại, bởi vì dưới tàng cây lại có một con thỏ rừng màu xám tro!