Chương 20: Diệp Sở Sở Hiếu Thuận (2)

Buổi trưa thì cà chưng thịt, sáng nay thì ăn canh cà chua váng dầu, buổi trưa ăn thì lại một nửa thịt.

Món cà chưng thịt này vừa nấu lên đã bay mùi thơm ngào ngạt.

Đám người ở bên ngoài chờ ăn cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Buổi trưa chỉ có một món ăn như vậy thôi, ăn kèm là bánh mì bột ngô.

Mùi vị của bánh mì bột ngô rất khô khan, nhưng có món ăn thô sơ như vậy đã là tốt lắm rồi, cũng không phải nhà bình thường có thể ăn nổi, còn nhiều nhà gặm dưa muối ăn kèm với cháo hoa.

Bánh mì bột ngô để trong cái sọt, đều có định lượng, không thể nào ăn thả ga được, cà chưng thịt dĩ nhiên cũng vậy, do mẹ Triệu chia cho đám người.

Những nhà khác đều là đàn ông ăn nhiều phụ nữ ăn ít, nhưng mà ở gia đình nhà lão Triệu thì không có quy củ đó. Đàn ông làm việc phụ nữ cũng làm việc, cho nên đều giống nha, còn muốn cho chồng con mình ăn nhiều là chuyện của mình, cho tới bây giờ bà không quan tâm chuyện này.

Chia cho tất cả mọi người xong, cuối cùng còn dư lại một muỗng, mẹ Triệu liền nói: "Thịt này cũng là vì lão Lục bị đánh nên người ta mới mang quà tới cảm ơn, cho nên muỗng cuối cùng này sẽ chia cho vợ chồng lão Lục, mọi người có ý kiến gì không?"

"Nên cho lão Lục ăn." Anh hai gật đầu nói.

Lần này anh ba chị bốn cũng không dám ý kiến, dẫu sao hôm nay lão Lục đúng là lập nhiều công lớn.

Những người khác đều không có ý kiến, vì vậy muỗng cuối cùng này, mẹ Triệu liền chia cho Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở nhìn Văn Thao nhà cô được chia một nửa muỗng thì cười nói: "Mẹ, mẹ đưa muỗng đó cho cô."



"Được." Mẹ Triệu cũng không nói gì, liền đưa một nửa muỗng còn lại cho cô.

Diệp Sở Sở nhận lấy, sau đó đưa nửa muỗng cà chưng thịt vào chén cha Triệu, nói: "Cha, cái này cho cha ăn."

Cha Triệu sững sốt một chút.

Những người khác đều sững sốt bởi hành động này của Diệp Sở Sở, không nghĩ tới cô lại làm như vậy, bên trong có không ít thịt và mỡ đó!

"Sở Sở à, con cứ ăn đi." Ánh mắt mẹ Triệu nhìn con dâu nhỏ cũng ân cần vô cùng.

"Cha con cực khổ, nên để cho cha ăn nhiều một chút." Diệp Sở Sở cười nói.

"Con, đứa nhỏ này." Mẹ Triệu cười, quở trách cô. Sau đó nói với chồng mình: "Lão đầu tử, con dâu út chúng ta có hiếu mời ông ăn, ông ăn đi."

"Ừ." Vẻ mặt cha Triệu hòa hoãn, mặc dù không tỏ thái độ quá nhiều nhưng mà tất cả mọi người cũng nhìn ra được, trong lòng cha rất vui.

Triệu Văn Thao liền cười híp mắt nhìn vợ mình.

Diệp Sở Sở bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nói: "Mau ăn đi, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi một chút."

"Được." Triệu Văn Thao cười gật đầu một cái.