Chương 42: Nhà Cửa (2)

Trong cái nhà này chị ta chẳng có chút địa vị nào hết!

Anh hai và vợ mình cũng còn chưa ngủ.

Anh hai có chút thở dài, chị dâu hai là người cẩn thận, thấy vậy thì nói: "Sao vậy?"

"Tôi nhìn thấy dáng vẻ của cha có vẻ như sắp sắp xếp cho chúng ta ở riêng." Anh hai nói.

Chị dâu kinh ngạc vô cùng, lại nhìn hai đứa con đang ngủ say, đè thấp giọng nói: "Chuyện khi nào, làm sao mà anh nhìn ra được?"

Chị dâu hai rất muốn được ra ở riêng, chị ta đã tơ tưởng chuyện này rất lâu rồi, nhưng bất đắc dĩ mình là vợ của con trai trưởng trong nhà, cho nên chỉ có thể ngậm miệng không nói chuyện, bởi vì nếu bên ngoài mà có truyền ra tiếng gió gì thì chị ta khó có thể làm người.

"Tôi thấy cha đang có ý như vậy." Anh hai Triệu nói.

Bởi vì cha anh ta đã kêu anh ta đi tìm người phụ trách chuyện nhà đất, cha anh ta cũng đã sớm xin giấy tờ, hiện giờ cũng tới tay.

Nhưng mà cũng chưa ai lên tiếng về chuyện này, cha Triệu tự mình cất lấy.

Nhưng mà anh em bốn người, mỗi người đều có một phần giấy tờ nhà cửa riêng, chính là anh hai tự tay cầm về.

Cho nên anh hai rất rõ ràng, cha đang xem xét chuyện cho bọn họ ở riêng.



Chị dâu như mở cờ trong bụng, đương nhiên chị ta không dám biểu hiện rõ ràng ra ngoài, nói: "Đang êm đẹp, sao cha lại nghĩ đến chuyện ở riêng thế? Em thấy mẹ sẽ không đồng ý đâu."

“Nếu cha quyết định ở riêng, mẹ cũng chỉ có thể đồng ý. Về phần vì sao phải ở riêng, vậy thì dễ hiểu rồi, cô xem thằng ba mà xem, hôm nay mặt cũng thật là khó coi, em dâu bốn cũng như vậy." Anh hai nói.

Về phần nguyên nhân tại sao như vậy thì không cần nhiều lời bởi vì lão lục đưa một con thỏ về nhà cho cha mẹ vợ mình, cho nên bọn họ rất không vui.

Con thỏ là kia là do lão lục bắt, lão lục hiếu kính cho cha mẹ vợ mình một con thật sự là không có gì gì không tốt, anh hai Triệu cũng rất khó hiểu vì sao bọn họ lại không vui như vậy.

"Nếu cha mẹ muốn ở riêng, vậy thì chia đi, đến lúc đó anh cũng đừng ngăn cản làm gì!" Chị hai vội vàng nói.

Anh ta bị chọc tức rồi, đè thấp giọng mắng: "Cô thiếu đòn có đúng không? Tôi là con cả, cha mẹ ở riêng tôi không ngăn cản , tôi còn phải vỗ tay khen ngợi là quyết định chính xác đúng không!"

"Tóm lại em mặc kệ anh, em đúng là muốn ra ở riêng!" Chị hai sẵng giọng.

Nói chuyện với chồng mình đương nhiên là chẳng cần che dấu làm gì, suy nghĩ thực sự của chi ta đúng là muốn ra ở riêng!

Con trai lớn, con trai thứ cả con gái lớn nữa đều đã lớn như vậy, nếu không ở riêng thì cũng chỉ làm việc không công trong nhà, hiện giờ chia nhà là vừa đúng lúc, đến lúc đó cố gắng một ít là có thể chuẩn bị làm mai được cho con lớn nhất được rồi!

Anh hai tuy rằng rất tức giận nhưng cũng không chấp nhặt với vợ mình, chỉ có mắng một câu đồ đàn không biết tốt xấu, bởi vì mẹ anh ta không khắt khe con dâu, nếu để bà ấy biết con dâu mình ngóng trông ra ở riêng không biết bà ấy sẽ đau lòng thế nào đâu!



Chị hai cũng mặc kệ anh ta, bởi vì biết có thể sắp ở riêng, chị ta vui đến không khép được miệng!

Còn hai vợ chồng cha Triệu ở trong phòng vẫn còn chưa đi ngủ.

Hai người rõ ràng chuyện thái độ của mỗi người trong nhà nhất, cha Triệu cũng không để bụng, nhưng mẹ Triệu lại có chút tức giận.

"Thằng hai thằng ba nhà ta còn chưa tính, nhưng mà nhà thằng bốn có gì mà lại tức giận ra mặt? Hai vợ chồng nhà lão lục còn chưa ăn bớt cắt xén gì của nhà nó đâu!" Mẹ Triệu hừ lạnh nói.

Cha Triệu lạnh nhạt nói: "Không lâu nữa là ra ở riêng rồi, tức giận làm gì."

"Nhà thằng hai ỷ vào bọn nhỏ đã lớn, đã muốn ra riêng, vợ nhà thằng ba thì còn được, nhưng thằng ba lại không có tầm nhìn rộng, còn không bằng một người phụ nữ. Về phần nhà thằng bốn, tôi thấy chị ta cả ngày chỉ biết tính toán chi li, ít hơn người ta cái rắm cũng phải để bụng mấy tháng!" Mẹ Triệu hừ lạnh nói.

"Nếu ở riêng, chúng ta sống với thằng hai?" Cha Triệu hỏi.

Mẹ Triệu nói: "Nếu không thì ở với ai?"

"Khi chia nhà thì chúng ta ở một mình, chờ già rồi nói sau, dù sao hiện tại chúng ta cũng vẫn còn súc làm việc." Cha Triệu nói.

Ông ấy rốt cuộc vẫn không yên tâm về con cái, nếu hai ông già nhà họ không ở cùng với nhà thằng hai, đến lúc đó có chuyện gì cũng có thể tiện giúp đỡ các con được, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của bọn ho.

"Đúng!" Mẹ Triệu không nói hai lời gật đầu.