Chương 45: Mang Lương Thực Sang Cho Chị Cả

Sau ngày cống lương thực, trong thôn bắt đầu được phân lương thực.

Diệp Sở Sở không có đi theo giúp vui, không bao lâu Triệu Văn Thao và đám người anh hai Triệu Triệu đã đẩy xe lương thực của nhà mình quay về.

Trên xe tràn đầy lương thực, làm mọi người vui mừng vô cùng.

“Bà ơi, đêm nay chúng ta sẽ ăn ngon chứ? !" Đứa cháu cả Thiết Đản vui vẻ nói.

Lư Đản Mã Đản cũng đều chờ mong nhìn về phía bà của bọn họ, đương nhiên còn có cả mấy đứa Đại Nha Nhị Nha, nhưng mà mấy cô bé cũng chưa dám mở miệng.

"Được, vậy thì đêm nay ăn Ngật đáp thang*!" Mẹ Triệu cười nói.

*Ngật đáp thang: là một loại mì truyền thống phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở Hà Nam, nguyên liệu chính là bột mì, cà chua và bắp cải

Bởi vì nhìn thấy nhiều lương thực như vậy nên tâm tình của bà ấy cũng là thật tốt, hơn nữa năm nay mùa thu hoạch lúa mạch, mỗi nhà đều được chia nhiều hơn một ít, tâm tình sao có thể không tốt cho được?

So sánh với khoai ngô, Ngật đáp thang đương nhiên ăn ngon hơn nhiều, cho nên bọn nhỏ đều vô cùng vui vẻ.

Chuyện tiếp theo đương nhiên chính là đem lương thực bỏ vào nhà kho, năm nay được chia không ít khoai lang, còn phải phân loại khoai ra rõ ràng.

Loại vỏ hư hỏng thì không để được lâu nên phải ăn trước tiên, hoặc là luộc hoặc là làm thành khoai lang khô đều được, về phần giữ được tốt, vậy thì bỏ vào hầm đất, có thể để lâu mà không hư.

Những ngô và cao lương khác, cứ phơi nắng trước, sẽ không lo bị hư.

Lương thực của cả nhà đều là do là mẹ Triệu quản lý, để mọi người sắp xếp xong xuôi, theo lệ cũ nói: "Văn Thao à, con đưa chút lương thực sang cho chị cả với chị năm đi!"

Hàng năm sau khi lương thực được phân phát xuống, trong nhà sẽ đưa sang chút cho chị cả và chị năm Triệu, cũng đều là do Triệu Văn Thao, cho nên mọi người cũng không có dị nghị gì, dù sao trong nhà cũng cũng chỉ có này chú em này đi được xe đạp mà thôi.

Triệu Văn Thao đương nhiên cũng vui vẻ đồng ý, cười ha ha nói: "Vậy thì con đi, để con đi tìm chú mượn xe đạp rồi đi!"



Vừa lúc chai rượu hắn mau trên thị trấn đã dùng hết, bởi vì đến lúc đó muốn đưa một bình qua tìm Thái Tứ Hổ để tạo tình cảm, hơn nữa hắn cảm thấy được Thái Tứ Hổ tiết lộ cho hắn chuyện lưu thông mua bán cũng không phải dễ dàng như thế, này chưa chắc chắn liệu có phải cơ hội của hắn hay không.

Nhưng mà bây giờ túi tiền của hắn chẳng có đồng nào, đương nhiên phải tìm vợ của hắn xin.

Tiền bán sâm núi cho đến hiện tại vẫn chưa hề động tớ.

Diệp Sở Sở vốn đang ở khâu chăn, trước đó không thời gian rảnh để làm, bây giờ đang rảnh, bởi vì qua không lâu nữa trời sẽ lạnh, hôm nay đúng là thời điểm tốt để làm.

Văn Thao nhà cô lại bất thình lình sán đến đây, Diệp Sở Sở không đề phòng thì bị hắn ôm, mặt đỏ lên, chờ đến khi biết hắn đến xin tiền thì liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Không phải là anh không biết tiền để ở đâu, còn muốn đến chỗ em xin?"

"Không giống nhau, tiền phải do tự tay vợ anh lấy mới được, tự anh đi lấy thì tính gì." Triệu Văn Thao cười nói.

Trong lòng Diệp Sở Sở vô cùng ngọt ngào, cười giận liếc mắt nhìn hắn một cái sau cũng đi lấy mười đồng tiền cho hắn.

Triệu Văn Thao nhìn thấy vợ mình đem mười đồng tiền cho mình, mà không phải mấy hào, trong lòng cười cười, cô ấy thật sự là không sợ mình cầm tiền đi ăn mảnh.

Mới nghĩ như vậy, chỉ thấy vợ hắn lại cho phiếu lương thực và phiếu thịt lần trước còn, nói: "Anh đi quán sá mua chút gì đó mà ăn."

Mấy ngày nay thật đúng là mệt cho hắn, thu hoạch vụ mùa quá mệt mỏi, cô còn có thể nghỉ ngơi chút, tỷ như đến kỳ kinh nguyệt thì các cô không phải làm, bình thường cô cũng cùng với mấy chị em dâu luân phiên nghỉ ngơi, nhưng đàn ông bọn hắn thì không thể được, từ đầu làm đến cuối.

Về phần thức ăn trong nhà, vẫn như vậy, nếu không phải ngô khoai thì là sắn, ăn đến ngán.

Triệu Văn Thao thấy rất cảm động, nhìn người vợ này của hắn xem, đang đau lòng cho hắn đây mà.

"Vậy anh sẽ không khách khí đâu nhé?" Triệu Văn Thao nói, hắn thật sự nhớ bánh bao thịt heo trong thành phố.

"Ừm." Diệp Sở Sở cất số tiền còn lại, tiếp tục khâu chăn .