Chương 46: Mang Lương Thực Sang Cho Chị Cả (2)

Về phần Triệu Văn Thao, hắn ăn cơm trưa qua loa xong thì lấy xe đạp chuẩn bị xuất phát.

Đạp xe đạp từ nhà đến thành phố cũng phải trên dưới hai giờ đồng hồ.

Đầu tiên là đi tới chị cả của hắn ở phía Bắc thành phố.

Anh rể đầu của hắn làm bên công trình thủy lợi, phụ trách đào giếng cho người ta, thường xuyên không ở nhà, trong nhà chỉ có chị cả và bốn đứa cháu ngoại cả trai lẫn gái, còn có cha mẹ chồng.

"Chị cả!" Triệu Văn Thao hô một tiếng.

"Là cậu bọn nhỏ đấy à?" Người đi ra không phải là chị cả Triệu, mà là mẹ chồng của chị, một bà cụ bó chân, mang vẻ mặt khôn khéo.

"Bác gái, gần đây cơ thể mạnh khỏe chứ ạ?" Triệu Văn Thao cười ha hả nói.

Bà Vương cũng biết gần đây là ngày gì, nhìn thấy bao tải phía sau xe đạp thì vẻ tươi cười trên mặt càng thêm sâu, cười nói: "Đều tốt đều tốt, hôm nào kêu Chấn Hưng và Trung Hoa đi về nhà bên đó, để cho bọn chúng gặp mặt mợ mới của chúng nó!"

"Hôm nay Chấn Hưng, Trung Hoa, còn có Dung Dung chắc là đang đi học?" Triệu Văn Thao đã dựng xe đạp, vừa cởi dây thừng cột bao tải vừa hỏi.

"Chấn Hưng và Dung Dung đang đi học, Trung Hoa cũng vậy, Phù Phù đang ngủ ở bên trong, mới chơi nguyên một ngày." Bà cụ Vương cười nói.



"Chị cả của cháu đâu ạ?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Mẹ của Chấn Hưng đi đưa quần áo cho người ta rồi." Bà Vương nói nhỏ.

Triệu Văn Thao cũng biết, đây là âm thầm mà làm, vốn bà Vương là công nhân lâm thời trong một xưởng dệt, nhưng sau lại bị người có quan hệ chiếm mất vị trí, nhưng nhà bà ấy có máy may, nên tiếp túc âm thầm may quần áo kiếm sống.

Hắn cũng không nói gì, bỏ bao tải chứa ba mươi cân lương thực xuống dưới, nói: "Mấy thứ này là mẹ cháu bảo đưa sang cho cháu trai cháu gái ăn, cũng không có bao nhiêu, là chút tấm lòng của mẹ cháu."

"Bà thông gia thật sự là quá khách khí, năm nào cũng đều mang lương thực sang đây!" Bà Vương vội vàng nói.

Triệu Văn Thao liền xách vào nhà cho bà ấy.

Bà cụ Vương bưng một ly nước đường đi ra: "Cậu đã ăn chưa trưa? Trong nhà còn có chút thức ăn, để tôi đi hâm lên cho cậu nhé?"

"Không cần dâu ạ, cháu đã ăn trưa rồi." Triệu Văn Thao cảm ơn bà ấy, sau đó nói: "Cháu còn phải mang đồ tiếp sang cho chị năm, cũng không ở lâu đâu ạ."

"Vậy cậu uống tạm một ly nước đường đã." Bà cụ Vương nói

Triệu Văn Thao cười nói: "Bác gái cũng khách sáo quá, năm nào cháu đến bác cũng đều pha nước đường cho cháu."

"Là chuyện nên làm, nên làm." Bà Vương cười nói.



Uống nước đường xong, Triệu Văn Thao lại chuẩn bị chạy qua bên phía Đông thành phố, hắn đi không bao lâu thì chị cả Triệu về tới.

Bà cụ Vương lập tức nói chuyện Triệu Văn Thao mang lương thực tới.

"Nó đi nhanh thật đấy." Chị cả Triệu không khỏi nói.

"Còn muốn đưa lương thực cho dì năm của Chấn Hưng, nói là không ở lâu." Bà cụ Vương nói.

Chị cả Triệu nghe vậy cũng không nói gì, lấy ra một bó vải, nói: "Mẹ, đây là con mới nhận, nói làm giống nhau như đúc với bộ trước đó."

"Được!" Bà Vương nhận lấy, liền gật đầu.

"Vậy thì mẹ đi làm đi, con đi nấu cơm trước." Chị cả nói, chị ta đi xem lương thực đưa tới, trong lòng lại vô cùng ấm áp, nghĩ lần sau về nhà phải mang cho vợ của lão lục một bao đường đỏ để bồi bổ mới được.

Địa vị của chị ở nhà họ Vương là không ai có thể lay động.

Vì sao? Bởi vì chồng chị Vương Côn là độc đinh của cái nhà này.

Bà cụ Vương và ông cụ Vương cũng chỉ có mỗi một đứa con này.