Chương 1

Sau nửa tháng xoay như chong chóng, Lâm Điềm cuối cùng cũng hoàn thành xong việc mở chuỗi nhà hàng. Cô tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, quyết định ngủ một giấc thật ngon.

Sau một giấc ngủ dài, Lâm Điềm tỉnh dậy thấy đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc, cô cũng hơi khát.

Cô định xuống giường rót nước uống, nhưng khi ngồi dậy, cô phát hiện đây không phải phòng của mình.

Lâm Điềm tỉnh táo ngay lập tức, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất. Cô nhìn xung quanh, chiếc giường là giường gỗ thô sơ, ngôi nhà cũng là tường đất. Trong nhà chỉ có một chiếc rương trông rất cổ và một chiếc bàn gỗ cũ nát. Trên bàn có một chiếc phích nước nóng, bên cạnh còn có một vài chiếc cốc tráng men có dòng chữ "Phục vụ nhân dân" hoặc vẽ hình song hỷ màu đỏ.

Đầu Lâm Điềm đau như búa bổ, cô không nghĩ rằng trong xã hội hiện đại có pháp luật nghiêm minh, mình lại có thể bị người ta chuyển từ một ngôi nhà có khóa vân tay đến một nơi như thế này mà không hề hay biết.

Lâm Điềm lại cúi đầu nhìn xuống, bên giường có một đôi giày vải màu xanh. Cô vội vàng đi giày vào, đi soi gương, người trong gương có đôi lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh nhân, sống mũi cao, miệng nhỏ nhắn, giống hệt khuôn mặt của cô. Chỉ có điều trông sắc mặt rất kém và vàng vọt, người cũng gầy hơn một chút.

Cô lại nhìn đôi tay mình, đôi tay này lại đầy những vết chai. Trên tay cô tuy có vết chai, nhưng chỉ có tay trái. Lâm Điềm chắc chắn rằng đây không phải cơ thể của mình. Nhờ kinh nghiệm đọc tiểu thuyết phong phú, Lâm Điềm có một suy đoán kỳ lạ, vậy là mình đã xuyên không rồi sao?



Lâm Điềm có chút bối rối, lại ngồi ngẩn ngơ bên giường.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa ở ngoài.

Một bà lão giọng địa phương gọi ở ngoài cửa: "Nhị Nha, con còn ngủ à, mau mở cửa cho mẹ."

Có lẽ nhờ vào cơ thể đã quen, Lâm Điềm thực sự có thể hiểu được.

Xem ra người này là mẹ đẻ của cơ thể này, Lâm Điềm nhanh chóng đứng dậy, có lẽ cô sẽ biết được chút tin tức gì đó.

Cô đi mở cho người ta.

Vừa mở cửa, cô đã thấy một bà lão mặc đồ quê mùa, vẫn còn phảng phất nét đẹp trên mặt.