Chương 10: Bạn Học 1

Lúc Hứa Cẩm Vi đi tới phòng học, phần lớn học sinh trong lớp đều còn chưa tới, vị trí chỗ ngồi của cô nằm ở hàng cuối cùng trong lớp, có lẽ hiện tại giáo viên trong trường cũng tuân theo nguyên tắc học sinh giỏi ngồi trước, học sinh kém ngồi phía sau.

Căn phòng học này tương đối cũ kỹ, bàn ghế gỗ cũ nát và một tấm bảng đen chính là toàn bộ thiết bị học tập của cả căn phòng. Hứa Cẩm Vi cảm thấy chỗ ngồi như vậy thật ra cũng rất tốt, cô cũng không hề muốn ngồi ở hàng đầu ăn bụi phấn.

Cô ngồi vào chỗ, lộ ra vẻ mặt có chút hoài niệm, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ mình lại có cơ hội ngồi trong lớp học lần nữa. Lúc mạt thế đến, cô mới mười bảy tuổi, giống như mỗi một thiếu niên trẻ tuổi khác, vừa vì môn học trong trường mà than phiền, vừa tràn đầy hi vọng về tương lai, lúc ấy cô còn cùng bạn bè hứa hẹn với nhau sau này phải đến trường đại học kia học tập, nhưng mà mạt thế đột nhiên kéo đến, không chút lưu tình phá hủy tất cả. . .

"Ôi chao, Con Mập đi học rồi?" Đột nhiên vang lên tiếng giễu cợt kéo Hứa Cẩm Vi trở lại từ trong ký ức.

Nói chuyện chính là mấy thằng con trai dáng vẻ vô lại, bọn họ từ cửa phòng học đi thẳng xuống vị trí của Hứa Cẩm Vi, khi Hứa Cẩm Vi giương mắt nhìn, bọn họ liền cố ý bày ra dáng vẻ khıêυ khí©h, chờ nhìn cô lộ ra vẻ mặt muốn khóc giống như lúc trước.

Nhưng mà Hứa Cẩm Vi chẳng qua là hơi nhướng mí mắt, ngay cả một cái nhìn thẳng cũng lười cho bọn họ, kẻ ngu xuẩn thích đi gây sự giống như chúng ở mạt thế cô cũng thấy nhiều rồi, so ra, tiêu chuẩn của mấy thằng nhóc này thật sự quá thấp, cô không hề có chút cảm giác bị chọc giận nào mà ngược lại có mấy phần buồn cười.

"ĐM! Con Mập, mày cái gì ý đó? !" Không có được kết quả giống như bình thường, cảm giác mất mặt, một nam sinh trong đám hung hãn vỗ bàn một cái, nhất thời làm cho hơn phân nửa bọn học sinh đã ngồi trong phòng học đều đồng loạt nhìn lại, làm cho những nam sinh này có chút ngượng ngùng, dẫu sao đám con trai bọn họ đi tìm một cô gái gây chuyện đúng là có chút mất mặt, nhưng mà bảo bọn họ cứ thế bỏ qua thì lại nuốt không trôi cơn tức kia.

"Nộp bài tập thôi!" Đang lúc bọn họ không biết làm sao, một nữ sinh tóc ngắn mặc quần áo thể thao màu xanh da trời đi từ cửa vào, Hứa Cẩm Vi căn cứ theo trí nhớ của nguyên chủ, biết đây là lớp trưởng của cô - Phan Lệ Văn.

"Hừ, xem như mày may mắn!" Mấy nam sinh kia lập tức quay trở về chỗ ngồi, lấy vở bài lập ra điên cuồng chép bài của nhau.

Vì trước đó xin phép nghỉ bệnh nên Hứa Cẩm Vi cũng không cần nộp bài tập, vì vậy cô lấy bài thi ra xem. Lúc này trình độ giáo dục không cao, bài thi gần như không có khó mấy, Hứa Cẩm Vi tùy ý lật xem một chút, liền không có hứng thú buông xuống.

Trước năm phút vào lớp, trong phòng học bỗng nhiên yên tĩnh một chút. Hứa Cẩm Vi cũng cùng những người khác ngước mắt lên, nhìn về phía cửa, không phải thầy giáo trong tưởng tượng của cô đi tới mà là một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao màu xanh da trời. Gương mặt của anh mặc dù mang theo chút ngây thơ nhưng ngũ quan đã hiện ra đường nét anh tuấn, dáng người cao ráo hơn đám nam sinh trong phòng học một đoạn, đứng ở cửa phòng khiến cho phòng học tầm thường cũng tỏa ra ánh sáng chói lóa như phim thần tượng.



Khi anh đút hai tay vào túi, không nhanh không chậm tiến vào phòng, gần như ánh mắt của nữ sinh cả lớp đều tập trung ở trên người anh. Nhưng mà thiếu niên chỉ nhìn thẳng một đường, đi tới hàng cuối cùng của phòng học, ngồi ở một góc khác đối diện Hứa Cẩm Vi. Sau đó vứt cặp lên bàn rồi nằm sấp xuống, xương bả vai thon gầy dưới lớp áp sơ mi mỏng manh hơi nhô lên.

"Thẩm Lâm Xuyên. . . Nộp, nộp bài tập. . ." Gò má Phan Lệ Văn ửng đỏ đi tới trước bàn học của nh.

"Không có làm."

"Vậy, vậy tôi cho cậu mượn, cậu chép một chút nhé?" Phan Lệ Văn hơi nhấp môi, chủ động đưa quyển bài tập của mình tới.

Nhưng Thẩm Lâm Xuyên cũng không cảm kích, không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, "Không cần."

Phan Lệ Văn cắn cắn môi, trong mắt dâng lên một chút ánh lệ, cố nén cảm xúc mà cúi đầu rời đi.

"Ha ha ha, Thẩm công tử oai phong không thay đổi nhỉ!" Mặc dù nói Thẩm Lâm Xuyên mới chuyển trường không được mấy ngày, nhưng mọi người đều biết gia thế của anh không bình thường, cộng thêm khí chất cả người cao quý cho nên trong lớp có không ít người cũng sẽ gọi đùa anh một câu Thẩm công tử.

"Cũng chỉ có Thẩm công tử mới dám nói chuyện với lớp trưởng như vậy thôi."

"Chứ sao, đến thầy cũng không dám quản Thẩm công tử thì lớp trưởng là cái gì?"

Mấy thiếu niên thấp giọng cười cợt mấy câu, sau đó thấy Thẩm Lâm Xuyên mặt không đổi sắc coi thường thì cúi đầu xuống tiếp tục chép bài tập.