Chương 20: Trả Thù 3

Thẩm Lâm Xuyên càng nhíu chặt mày hơn, mặc dù nói anh vừa chuyển trường không tới mấy ngày nhưng đối với bạn học trong lớp vẫn có một chút ấn tượng đại khái, nhưng được gọi là "Mập mạp", "Cô gái mập nhỏ" có lẽ cũng chỉ có một người, anh thậm chí đến tên đối phương cũng không nhớ, chỉ biết là nhân duyên của cô không tốt lắm, thường xuyên bị người mắng là "Con Mập", nhưng mà cô không hề tức giận, là một nữ sinh vô cùng bánh bao.

"Tôi trở về phòng học một chuyến." Thẩm Lâm Xuyên lãnh mặt nói xong, bước nhanh đi trở về, hôm nay là ngày nữ sinh kia ở lại quét dọn vệ sinh, bây giờ đi về nói không chừng còn có thể nhắc nhở cô một chút.

"Hả? Tại sao chứ?" Đám Tôn Triêu Dương đầu óc mơ hồ đuổi theo.

Nhưng mà Thẩm Lâm Xuyên cũng không giải thích, chạy một mạch trở về phòng học, nhưng phát hiện phòng học đã tắt đèn và khóa cửa rồi, tấm bảng đen được lau sạch sẻ, bàn ghế sắp xếp chỉnh tề, mặt đất cũng vô cùng sạch sẽ, không nghĩ tới nữ sinh kia nhìn vâng vâng dạ dạ vụng về, lại làm việc lanh lẹ như vậy.

Nhưng mà loại lanh lẹ này của cô bây giờ lại có thể hại cô.

"Đi, đi con ngõ gần trường học tìm một chút."

"A Xuyên à, cậu định làm cái gì thế?" Tôn Triêu Dương càng bối rối, không hiểu nổi cậu bạn này của mình rốt cuộc là định làm gì, anh luôn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, làm sao lại để ý đến cô gái mập kia như vậy?

Thẩm Lâm Xuyên trầm xuống một hơi, nói: "Đám người Ngô Khải kia là tôi tố cáo."

Đám Tôn Triêu Dương và Trần Lập nhất thời rõ ràng. Thẩm Lâm Xuyên khi còn bé bị kiểm tra ra tim có vấn đề nên được đưa đến nước ngoài làm phẫu thuật, bởi vì phẫu thuật kịp thời nên thân thể cũng không khác người bình thường, nhưng vẫn không ngửi được mùi của chất kí©h thí©ɧ, nhất là mùi thuốc lá, cha của Thẩm Lâm Xuyên cũng phải cai thuốc. Đám người tìm đường chết này lại đi hút thuốc trong nhà vệ sinh, nếu không phải Thẩm Lâm Xuyên không ngửi được mùi thuốc lá thì nhất định sẽ đi vào đẩy người ra ngoài đánh một trận chứ không phải là đi tìm giáo viên tố cáo.

Lần này bọn họ coi như là biết Thẩm Lâm Xuyên tại sao lại nóng nảy như vậy, bọn Ngô Khải cho là cô gái mập nhỏ đó đã lén đi báo cáo, nếu như thật sự để cho cô gái mập nhỏ đó bị tổn thương gì thì Thẩm Lâm Xuyên nhất định sẽ vô cùng tự trách.

Con người này của anh, mặc dù không thích xen vào chuyện của người khác, nhìn tương đối lạnh lùng vô tình, nhưng trên thực tế lại rất có trách nhiệm, không liên quan đến anh thì thôi nhưng nếu như là nguyên nhân bởi vì anh mà dính dấp vào người khác thì dù có liều mạng cũng phải bảo vệ được an toàn của đối phương. Nếu như hôm nay cô gái kia vì anh mà bị oan lại bị thương thì còn không biết Thẩm Lâm Xuyên sẽ tự trách như thế nào.

"Chúng ta chia nhau tìm đi." Sắc trời đã dần dần tối, kéo dài nữa càng khó tìm người hơn.



"Được."

Bốn người rất nhanh chia nhau đi tìm các con hẻm nhỏ gần trường.

Đối với những chuyện này Hứa Cẩm Vi không biết gì cả, sau khi quét dọn xong, cô đi nhà vệ sinh rửa tay rồi rời khỏi trường, vừa vặn cách xa đám người Thẩm Lâm Xuyên.

Cô đang đi về nhà bằng đường tắt, băng qua con hẻm nhỏ không tới hai trăm mét lại không ngờ đột nhiên bị người chặn lại .

"Lão đại! Chính là Con Mập này!" Ngô Khải cùng mấy nam sinh khác mặt đầy hung ác chặn đường Hứa Cẩm Vi.

"Các người muốn làm gì?" Hứa Cẩm Vi nhận ra người trước mặt, ánh mắt trầm trầm hỏi.

"Ha, bớt giả ngu! Mày dám tố cáo bọn tao còn hại bọn tao bị đánh một trận, thù này phải báo!" Mấy tên nhóc choai choai lăm le mở miệng, nếu là đổi thành cô gái khác sợ rằng sớm đã bị dọa sợ khóc lóc nước mắt chảy dài, chỉ tiếc, người bọn họ gặp phải là Hứa Cẩm Vi. . .

Cô âm thầm quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, trời đã dần dần tối, người đi trên đường không nhiều, con hẻm nhỏ này có chút hẻo lánh, trong đường hẻm còn chất đống không ít đồ lặt vặt, ngược lại có thể che khuất.

Là nơi rất thích hợp để đánh người.

"Vậy cậu muốn trả thù thế nào?" Ánh mắt của Hứa Cẩm Vi rơi vào trên người Ngô Khải dẫn đầu, thanh âm vẫn nhàn nhạt.

Bị cô hỏi như vậy, Ngô Khải sững người ra, mấy người bọn họ vốn chỉ muốn cùng nhau hù dọa Con Mập này một chút, nhìn cô khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, bọn họ liền thống khoái, dẫu sao cũng là nam sinh, chuyện đánh phụ nữ này bọn họ tự nhận là không làm được. Ai biết Hứa Cẩm Vi căn bản hành động không theo lẽ thường chứ?

"Đương nhiên là đánh mày một trận! Biết điều thì mau quỳ xuống nhận sai!" Một nam sinh gầy nhom khác bắt đầu dọa nạt.