Chương 42: Bán Chạy 1

Ngủ một giấc đến sáu giờ rưỡi, sau khi Trịnh Bình thức dậy thì đem phần khoai tây hầm cơm và gà hâm lại, bọn họ liền có thể ăn điểm tâm rồi. Không cần vừa dậy đã vội vàng làm thứ này làm thứ kia, thật là có chút không quen.

Bởi vì hôm nay không cần bày sạp, Trịnh Bình cũng không cần bỏ nồi niêu chén bát lên xe ba bánh nữa, bà và Hứa Cẩm Vi cùng nhau bỏ hộp cơm vào trong túi cho chắc chắn, sau đó bỏ lên xe ba bánh rồi đi đến trường học.

"Bà chủ, sao hôm nay lại tới muộn thế?" Có mấy người khách thường xuyên mua bữa sáng ở chỗ Trịnh Bình đã chờ sẵn ở chỗ này.

"Quả thực xin lỗi mọi người, hôm nay tôi không bán điểm tâm." Trịnh Bình có chút ngượng ngùng nói.

"Hả? Không bán điểm tâm sao? Tại sao vậy?"

Đang lúc Trịnh Bình không biết nên trả lời như thế nào, Hứa Cẩm Vi cướp mở miệng trước nói ︰ "Bởi vì chúng cháu đổi sang bán cơm hộp rồi!"

"Cơm hộp? Cơm hộp gì?" Mấy người khách tò mò hỏi.

Hứa Cẩm Vi liền cầm một hộp ra, mở ra ngay tại chỗ cho bọn họ nhìn thử.

"Hộp cơm này bán thế nào?" Hộp cơm này sạch sẽ, màu sắc thức ăn lại vô cùng phong phú, mấy người khác lúc này cảm thấy rất hứng thú.

"Một hộp năm hào cộng thêm một phiếu hai lạng thịt." Cơm hộp không thiếu được món ăn mặn, luôn đi chợ đen đổi phiếu cũng không phải cách hay, có thể thu hồi được một ít dĩ nhiên là tốt nhất.



Các thực khách nhất thời nói ︰ "Ôi trời, vậy cũng không rẻ!"

"Nhưng hộp cơm của chúng cháu rất chất lượng, thức ăn một mặn một chay, đến cả khoai tây hầm cơm còn bỏ thêm thịt đó, mùi vị tuyệt đối là số một, nếu như ngài không tin thì ăn thử một miếng đi." Hứa Cẩm Vi nói xong liền lấy ra một đôi đũa, đưa tới.

Người khách kia ngược lại cũng không khách sáo, cầm đũa lên kẹp một khối thịt gà bỏ vào trong miệng. Bởi vì thịt gà đã nguội cho nên đầu tiên ông ấy nếm được nước sốt đã đông lại bọc bên ngoài miếng thịt gà, sau đó nước sốt dần dần tan trong khoang miệng, mùi vị đập đà liền trong nháy mắt tóe ra. Ông ấy theo bản năng nuốt nước miếng một cái, sau đó bắt đầu nhai, mùi vị nước sốt hoàn toàn dung nhập vào trong thịt gà, cảm giác mềm nhừ làm người ta chìm đắm, ăn đến xương cũng không muốn phun ra.

Đến đồ nguội mà đã ngon như vậy thì sau khi hâm nóng há chẳng phải khiến cho người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi hay sao?

Thấy trên mặt người khách kia lộ ra thần sắc say mê, Hứa Cẩm Vi cười híp mắt hỏi, "Thế nào ạ?"

"Ăn ngon! Thật là quá ngon! Tôi mua hộp này!" Người khách kia không nói hai lời, trực tiếp móc tiền ra.

"Được, nhưng mà ngài không thể lấy hộp đựng cơm này được." Những người khách này không giống học sinh trường học bọn họ, học sinh ăn xong là có thể lấy lại được nhưng những người khách này nếu cầm hộp cơm đi thì không biết đi đâu lấy lại.

"Tôi có chén, bỏ vào trong chén của tôi là được!" Những người khách này đa phần đều đi làm ở công xưởng gần đây, buổi trưa đều ăn cơm ở trong phòng ăn cho nên trong túi xách đều chuẩn bị sẵn chén đũa, vào lúc này vừa vặn có thể lấy ra dùng.

Mấy người khác thấy vậy cũng rối rít yêu cầu mua.

"Những thứ cơm hộp này hôm qua đã có người đặt trước rồi, không thể bán cho chư vị, nếu như chư vị quả thực muốn thì bây giờ cháu ghi danh một chút, sáng sớm ngày mai trực tiếp tới chỗ mẹ cháu lấy là được." Hứa Cẩm Vi cười híp mắt nói.

"Được thôi." Đối với những công chức này mà nói, thức ăn bọn họ ăn ở đơn vị cũng có tầm giá này, màu sắc thức ăn lại không phong phú như vậy, mua nổi một phần cơm hộp ăn thử một chút vẫn là có thể.



Hứa Cẩm Vi lần lượt ghi tên bọn họ lên trên quyển sổ, hẹn giờ ngày mai ra quầy lấy hàng, khách khứa liền hài lòng rời đi.

Trịnh Bình không nghĩ tới năng lực kiếm khách của con gái lại mạnh như vậy, lúc này mới mấy phút đã bán được cơm hộp của ngày mai rồi.

Nhìn có vẻ việc buôn bán này vẫn có thể làm nữa rồi nhỉ?

"Mẹ, con đi đây." Hứa Cẩm Vi cầm từng cái bọc trên tay chuẩn bị cầm vào trong trường học.

"Niếp Niếp, mẹ giúp con cầm vào nhé?" Mười mấy phần cơm hộp vẫn có hơi nặng, Trịnh Bình chỉ muốn giúp cô đỡ một phần.

"Không cần, con cầm nổi mà." Hứa Cẩm Vi liền vội vàng cự tuyệt, chút sức nặng như vậy đối với cô mà nói căn bản cũng không tính là cái gì, nặng hơn gấp mười lần cô cũng có thể cầm thoải mái, "Mẹ, lát nữa mẹ trở về đừng quên đi cung tiêu xã mua thêm một ít thức ăn và thịt nhé."

Hứa Cẩm Vi cảm thấy người đặt cơm hộp ngày mai ở trường học khẳng định cũng không ít, hơn nữa những khách hàng công xưởng này tuyệt đối là một số lượng lớn, liền dặn dò Trịnh Bình một câu.

Trịnh Bình gật đầu kêu ︰ "Được."

"Còn có chuyện giấy chứng nhận con gái một nữa." Chuyện này quan trọng nhất, ngàn vạn lần không thể quên được.

"Biết rồi, mau đi học đi."