Chương 1: Trọng Sinh

Ở tuổi ba mươi tám, Tạ Vy có sự nghiệp thành công, hôn nhân hạnh phúc, cậu con trai mười hai tuổi đã đỗ vào trường trung học hàng đầu của thành phố... Khổ tận cam lai*, cuối cùng cuộc sống đã trọn vẹn, nhưng khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, cô lại quay về năm mình bảy tuổi.

*Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướиɠ, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướиɠ

Người không nên trọng sinh lại trọng sinh, tất cả những cố gắng đạt được đều đã mất đi...

Cô đã từng tuyệt vọng, đã từng khóc sướt mướt, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ trẻ tuổi, còn có em trai và chị gái nhỏ, cô liền tỉnh táo lại.

Mẹ cô vẫn chưa phải chịu đựng nỗi đau bệnh tật, bố cô không lao động quá sức, chị gái không phải kết hôn với tên khốn kiếp, em trai cũng không hư hỏng!

Không có gì đáng sợ cả, đây là vận may của cô, cô có thể bắt đầu lại từ đầu, có thể gặp chồng sớm hơn, có thể tránh xa những cuộc tình đau khổ, bọn họ sẽ vẫn ở bên nhau, vẫn sẽ sinh ra đứa con của họ. Lần này, cô sẽ không để con vừa mới sinh ở quê, càng không để con nghĩ rằng mình không có cha mẹ!

Kiếp trước, cô đã thắng, lần này, cô sẽ bù đắp tất cả tiếc nuối, để cuộc đời cô thực sự trọn vẹn!

--- Vào chính văn ---

Tạ Vy tỉnh lại, còn chưa mở mắt, đã theo thói quen nghiêng người sang trái, cố nép vào cái ôm ấm áp quen thuộc đó.

Cọ một hồi, cô hơi bất mãn khi không có được cánh tay dài như mong đợi.

Mới sáng sớm Mục Thanh Nhung đã đi làm rồi à? Đã thống nhất hôm nay nghỉ một ngày, đưa con trai đi chơi, chẳng lẽ lại có chuyện đột xuất bị trợ lý triệu tập sao?

Đã hi vọng rồi lỡ hẹn bao nhiêu lần, trái tim Tạ Vy thắt lại khi nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai sa sầm đi.

Không được! Lần này không được thất hứa nữa, chuyện to tát gì cũng không bằng con trai cô!

Con trai họ vào cấp hai với số điểm cao nhất thành phố, là cha mẹ, bọn họ nên bày tỏ một chút, nếu không có thời gian đi du lịch thì cả nhà cùng nhau đến Bảo tàng Khoa học Công nghệ cũng được.

Cô vẫn nhắm mắt, nhưng trong lòng đang nghiêm túc suy nghĩ, lần này có phải trói cũng nhất quyết bắt Mục Thanh Nhung lại, kéo anh tới, dù sao cũng không thể làm đứa con ngoan của mình buồn thêm nữa.

Nghĩ như vậy, Tạ Vy mở mắt ra, mài dao xoèn xoẹt chuẩn bị xuống giường đi bắt chồng.

Nhưng vừa mở mắt, cô đã choáng váng.

Cảnh tượng chào đón cô không phải là căn phòng ngủ sáng sủa rộng rãi trong ký ức, cũng không phải là cửa sổ kính lộng lẫy và những tấm thảm lông đắt tiền, khung cảnh ở đây tồi tàn đến mức Tạ Vy không biết phải diễn tả thế nào.

Cô đang ngồi trên một chiếc giường, khó có thể gọi là giường được, vì nó được làm bằng nguyên một miếng gỗ, lỏng lẻo đến mức tưởng chừng như chỉ cần giậm chân cũng có thể sập xuống. Không có nệm xốp, chỉ có một tấm lót, phần màu trắng đã ố chuyển sang vàng, ở giữa tấm chăn lớn màu đỏ còn có vài vòng màu vàng kỳ lạ...

Tạ Vy cẩn thận nhìn xem, tim đập thình thịch.

Cô có linh cảm không tốt liền quay đầu lại, bên cạnh chiếc giường gỗ đơn giản là một chiếc bàn gỗ cũ kỹ nặng nề, tầng trên có bốn ngăn kéo, phía dưới là hai cánh cửa, gỗ nguyên màu, đơn giản như một món đồ hoài cổ.

Kiểu dáng tuy cũ nhưng bản thân nó lại hoàn toàn mới, còn được che cẩn thận bằng một chiếc khăn trải màu trắng, trên các góc rũ xuống có thêu một vài bông hoa nhỏ, rất độc đáo, cũng cho thấy chủ nhân cực kỳ coi trọng chiếc bàn này.

Chiếc bàn rất sạch sẽ, chính giữa đặt một đồng hồ cỡ nhỏ mà đã hai mươi năm rồi Tạ Vy chưa từng nhìn thấy, trên bàn còn đặt trang trọng một bức tượng nhỏ bằng thạch cao hình một người phụ nữ, không chỉ vậy trên vách còn treo một bức tượng bán thân lớn. Ở phía dưới bên trái có một bức ảnh đôi nhỏ, đó là ảnh cưới của một cặp vợ chồng trẻ...

Nhìn thấy bức ảnh cưới này, đầu Tạ Vy bắt đầu ong ong. Đôi vợ chồng trẻ trong ảnh chính là cha mẹ cô. Cách đây khoảng năm sáu năm cô đã đem bức ảnh cưới cũ này đi phục dựng lại, phóng to, rồi treo trong phòng khách nhà mới, bởi vậy chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra.

Vậy nơi này là...