Chương 1

"Ai, Sơ Hạ cuộc sống của nhà mình không dễ dàng. Anh cả con có hai đứa con còn nhỏ như vậy, em trai con cũng chưa kết hôn, em gái con còn đang đi học. Nhiều miệng ăn như vậy nếu là không có con giúp đỡ mẹ và ba con cũng đã sớm mệt chết."

La Sơ Hạ vừa mới thức, liền nghe được giọng nói của người phụ nữ không ngừng rêи ɾỉ than thở, không ngừng khóc nói mình khổ bao nhiêu, khó khăn thế nào.

Cô mở mắt ra thấy được người phụ nữ ngồi trước mặt mình mắt nhỏ gương mặt trắng bệch, ủ rũ, nhìn cũng khoảng bốn năm mươi tuổi.

Bà nắm lấy tay cô không thả, bàn tay thô ráp nhưng cũng rất sạch sẽ.

Người phụ nữ mặt đầy khó khăn, vừa cảm kích nhìn La Sơ Hạ trong lời nói cũng chỉ là nhà khó khăn cần tiền.

Nếu không có La Sơ Hạ đưa tiền thì nhà mình đã phải chết đói.

La Sơ Hạ có chút không giải thích được cô không nhớ là cô mới thức một đêm để phẫu thuật sau đó về nhà đi ngủ mà?

Tình huống bây giờ là như thế nào

Người phụ nữ trước mặt này còn có hoàn cảnh trước mắt giống như đang ở trong một bộ phim những năm 80 của thế kỷ trước chiếu trên tivi vậy cảm giác rất không thật.

Đột nhiên cô cảm giác trong đầu cuộn lên một đoạn ký ức không thuộc về cô được nhét vào.

Ước chừng mấy phút La Sơ Hạ đã hiểu chuyện gì xảy ra cả người cũng không thoải mái!

Cô lại xuyên vào trong một quyển sách!

Ở trong quyển sách 《 Niên Đại Thần Thương 》 , nam chính gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật, tất cả những nhân vật đối nghịch với anh ta đều sẽ làm đá lót đường cho anh ta.

Mà Sầm Hoài An chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong sách, chuyển sản nghiệp cho nam chính cuối cùng dâng luôn mạng của mình!

Còn La Sơ Hạ không khéo, cô lại chính là mẹ ruột của Sầm Hoài An ở trong sách chỉ có bốn chữ: Bệnh nặng mà chết.

La Sơ Hạ: Ừ?

Xuyên sách mà số phận cũng thật hiu quạnh.

Người phụ nữ trước mắt không nhìn ra con gái thay đổi, vẫn ngồi nắm lấy tay cô khóc lớn, khóc nói nhà khó khăn.

Mà cách đó không xa, có một cái đầu của một đứa bé trai dòm vào vô cùng gầy giống như đợt La Sơ Hạ đi đến biên giới thăm khám cho dân tị nạn vậy, gầy đến chỉ thấy một dôi mắt to tròn lồi ra.

Ánh mắt của cậu giống như con sói vậy, nhìn chằm chằm vào tay của La Sơ Hạ giống như giây kế tiếp sẽ đến để cắn xé vậy.

Ánh mắt này khi cô ở khu dân nghèo cũng đã thấy qua, con nít đói lâu ánh mắt thấy thức ăn chính là như thế này.

La Sơ Hạ nhìn thấy ánh mắt của cậu cũng không tự chủ mà run lên.

Đây chính là nhân vật phản diện lớn nhất mà trong sách miêu tả sao?

Cùng nam chính chém gϊếŧ đến cuối cùng nếu không phải bởi vì nữ chính cậu nhất thời mềm lòng, nam chính căn bản không thắng được.

Làm sao bây giờ lại đáng thương như vậy?

"La Sơ Hạ?"

Mẹ La cảm thấy không đúng, thường ngày bà khóc chưa tới mấy tiếng La Sơ Hạ liền mang tiền cho bà, hôm nay lại xảy ra chuyện gì?

Chỉ là tính tình của con gái nên bà biết, không nghe được bà nói gia đình khó khăn đặc biệt nói đến người em trai cô thương nhất không cưới được vợ chắc chắn sẽ đưa tiền.

La Sơ Hạ muốn đẩy tay bà ra, phát hiện mình không có sức lực.

Nguyên nhân mà cô yếu như vậy là vì đói.

Người trước mặt này là mẹ nguyên chủ , bà ta nhìn không tới nữ nhi đói đến gầy trơ cả xương, nhìn không tới cháu ngoại đói đến giống cái dân chạy nạn, chỉ biết liên tiếp từ nguyên chủ trong tay đòi tiền.

Trong nhà nguyên chủ trọng nam khinh nữ, cô ấy bị dưỡng thành yếu đuối nghe lời, bà La vừa khóc liền đem tiền trợ cấp của chồng đưa cho bà La.

Bằng không lấy tiền trợ cấp kếch xù của nguyên chủ hai mẹ con cũng sẽ không đói thành dân chạy nạn, cuối cùng đem chính mình đói chết.

Sơ Hạ vô pháp lý giải tư duy của nguyên chủ .

Hy sinh mình cùng con trai vì một câu con gái tốt của bà La, không có mười năm não bị nước vào tuyệt đối không được việc này.

Sơ Hạ dùng lực rốt cuộc rút tay mình ra cũng là bà La không dùng lực.

Sau đó ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn so với cô khỏe mạnh nhiều bà La nói: “Con không có tiền.”

Tiếng khóc của bà La đột nhiên đình chỉ: “Không có khả năng a, Tranh Niên không phải mỗi tháng đều lúc này gửi tiền sao?”

La Sơ Hạ cười như không cười mà nhìn bà La : “Mẹ ,ngài nhớ rất rõ ràng.”

“ Mẹ ……” Mẹ La mẫu hoảng loạn , cảm thấy lời con gái có ẩn ý nhưng sau đó thực mau trấn tĩnh xuống, bà hiểu Sơ Hạ lỗ tai mềm, phỏng chừng lại có người bên ngoài không biết nói nhảm cái gì ở bên tai nó ,nói nhiều cũng không bằng một câu của mẹ ruột.

Bà ta muốn nắm tay Sơ Hạ , bị Sơ Hạ né tránh.

Bà La sửng sốt, nhưng rất nhanh cầm khăn tay lau mắt, thở dài nói: “Sơ Hạ, mẹ cũng chỉ là quan tâm con sợ Tranh Niên đối sử không tốt với con. Nó vừa đi là mấy năm không trở lại, nếu không phải mẹ còn có anh em thường xuyên chiếu cố, hai mẹ con con sống quá khó khăn.”