Chương 1

Xe bảo mẫu màu trắng lặng lẽ ngừng ở ven đường.

Lâm Yến tựa lưng vào ghế ngồi, rã rời nắm di động, nhìn tin tức không ngừng nhảy ra.

【 Đạo diễn của Tâm sự ám muội: Ôi ngài tới sớm quá rồi đó Lâm lão sư, Tề Văn vẫn còn chưa tới đâu -】

【 Đạo diễn của Tâm sự ám muội: Khách mời thần bí đều là đến cuối cùng, phải tạo một bất ngờ lớn cho người xem nên phiền ngài chờ một lúc nữa hãy tiến vào -】

Lâm Yến giật giật ngón tay, trả lời “Được”.

Tâm sự ám muội là một gameshow yêu đương, hơn nữa là chọn dùng hình thức phát sóng trực tiếp để quay, điểm nổi bật là không có kịch bản, xem phản ứng chân thật của các minh tinh hàng đầu.

Tổng cộng có sáu vị khách mời, trước mắt đã công bố bốn vị, hai nam hai nữ, còn dư lại hai người chỉ công bố một bức chân dung với dấu chấm hỏi, phía chính phủ chỉ nói là có đại lão thần bí nào đó bất ngờ tham gia, xứng đáng nhận được nhiều sự kỳ vọng.

“Bá ——”

Cửa xe bị kéo ra, một người đàn ông mập mạp chui vào.

Vẻ mặt Dương Thụ sốt ruột: “Tiền tổng gọi điện thoại đến, bảo cậu chăm sóc Tề Văn nhiều hơn.”

Một bên tai Lâm Yến đeo tai nghe Bluetooth, tùy tay chia sẻ một bộ linh dị kinh điển, không cảm xúc “Ừm” một tiếng.

Dương Thụ nhìn sườn mặt lãnh đạm của cậu, nghe hiểu cậu đang trả lời có lệ, cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa.

Nếu nói ai không nghĩ tới việc Lâm Yến nhận được show yêu đương này nhất thì chắc chắn là anh ấy. Lâm Yến vào ngành 5 năm nhưng tài nguyên không tốt, vẫn luôn trà trộn vào tuyến mười tám.

Mãi tới năm ngoái được một đạo diễn giỏi nhìn trúng, lần đầu tiên diễn vai nam chính điện ảnh là đóng một bộ phim văn nghệ tên là 《 Hắc Hà 》.

Năm ngoái phim điện ảnh chiếu, ngoài ý muốn hot một phen.

Lâm Yến càng dựa vào nhân vật 《 Hắc Hà 》 này mà đạt được giải nam chính xuất sắc nhất của Thiên Long.



Đến tận giờ, sự nghiệp mới tiến thêm một bậc, không cần tiếp tục diễn vai phụ nhỏ ở các đoàn phim.

Hiện tại đúng là thời kỳ sự nghiệp bay lên, ông chủ lại đưa ra yêu cầu Lâm Yến dẫn dắt Tề Văn, xào CP.

Rõ ràng là muốn Lâm Yến trở thành một cái huyết bao, hoàn toàn không qua tâm đến việc có khả năng sẽ tổn thương tới danh tiếng của Lâm Yến.

Dương Thụ vô cùng phẫn nộ, cố gắng muốn nói lý với ông chủ vài lần nhưng ông chủ không kiên nhẫn, lướt qua bọn họ, trực tiếp trả lời thay những tâm sự thầm kín cho bọn họ, đem gạo nấu thành cơm.

Dương Thụ thiếu chút nữa tăng xông.

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của anh lại là thái độ của Lâm Yến.

Sau khi Lâm Yến nghe, chỉ quăng ra hai chữ cho anh: “Đã biết.”

Dương Thụ: “??”

Đương sự còn chưa ý kiến, người đại diện như anh còn có thể nói cái gì?

Ở phương diện công tác, từ trước đến nay Dương Thụ quản không được Lâm Yến.

Nhưng việc này làm anh ấy vô cùng khó hiểu, truy hỏi vài lần, Lâm Yến cũng không có nói cho anh ấy biết lý do.

Việc này chặn ở Dương Thụ trong lòng nửa vời, anh chọc Lâm Yến đang trầm mê xem phim: “Cậu sẽ không thật sự có ý với Tề Văn chứ?”

Lâm Yến giương mắt nhìn anh ấy, không nói chuyện.

Từ đôi mắt xinh đẹp nhưng không có cảm xúc, Dương Thụ dường như thấy bốn chữ “Thiểu năng trí tuệ”.

Dương Thụ: “Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi. Chẳng lẽ cậu còn còn có thể là Bồ Tát hiển linh, xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo?”

Môi Lâm Yến khẽ nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, cửa sổ xe bị người nhẹ nhàng gõ hai cái.

Cậu quay đầu nhìn lại.



Thanh niên có bộ dạng thanh tú hơi hơi khom lưng, lễ phép hướng trong xe cười cười: “Xin hỏi là Lâm Yến lão sư phải không?”

Lâm Yến hạ cửa sổ xe xuống, nghi hoặc lại không mất lễ phép hỏi: “Cậu là?”

Thanh niên tươi cười hơi dừng: “Lâm lão sư, chúng ta từng gặp ở công ty, tôi là Tề Văn.”

Lâm Yến hoàn toàn không có cảm thấy xấu hổ khi quên người ta, lãnh đạm gật đầu: “Xin chào.”

Tề Văn nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Lâm Yến, trong lòng nói thầm.

Tiền tổng nói với cậu ta rằng đã nói qua với Lâm Yến nhưng thoạt nhìn không giống như là đã đánh tiếng trước.

Tề Văn sửa sang lại suy nghĩ, mỉm cười đưa ra mời: “Nếu đã gặp nhau, không bằng chúng ta cùng nhau vào đi?”

Lâm Yến từ chối: “Không được.”

Tề Văn: “……”

Lâm Yến rũ mắt, ấn hai cái trên màn hình di động, tạm dừng phim nhựa: “Tôi là khách mời thần bí.”

Tề Văn: “……”

Vậy thì sao? Chẳng lẽ đi cùng cậu ta thì không thần bí sao?

Tề Văn tạm dừng hai giây, không ngừng cố gắng, thăm dò nhìn màn hình di động của Lâm Yến: “Lâm lão sư đang xem phim gì vậy? Có thể đề cử cho tôi không?”

Cậu ấy cúi đầu một lát, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Sắc mặt xanh trắng của nữ quỷ gắt gao nhìn cậu ấy chằm chằm qua màn hình, trong mắt chảy ra hai hàng lệ máu.

Tề Văn: “A a a!!”