Chương 1:

Nhà họ Hạ có hai cô con gái nức tiếng gần xa vì sự xinh đẹp và thông minh hơn người. Chị gái tên là Hạ Ngọc Trân, được ba mẹ coi như trân bảo, còn em gái tên Hạ Ngọc Nhu, từ khi sinh ra đã luôn đứng dưới ánh hào quang của chị.

Từ nhỏ Hạ Ngọc Nhu đã luôn bị so sánh với chị mình, trong mắt ba mẹ, cho dù cô có xinh đẹp, giỏi giang và ngoan ngoãn đến đâu, cũng không sánh bằng nửa phần của chị.

Cô vì nhận được sự công nhận của họ mà luôn cố gắng không ngừng, lúc nào cũng đứng đầu lớp, lấy học bổng để giúp ba mẹ bớt gánh nặng tiền bạc. Nhưng kết quả là họ lại dùng số tiền đó để mua quần áo đẹp cho chị, còn cô thì ngay cả một lời khen cũng chẳng nhận được.

Lớn lên, Hạ Ngọc Trân luôn luôn xinh đẹp như một nàng công chúa với những bộ cánh lấp lánh, túi xách đắt tiền, còn Hạ Ngọc Nhu vẫn là một cô gái nhà quê với dáng vẻ quê mùa. Ước mơ của ba mẹ cô là chị cô có thể lấy được một người chồng giàu có, để bọn họ tự hào và phổng mũi với họ hàng xung quanh.

Lời mà cô nghe được nhiều nhất từ chị mình chính là hứa hẹn lấy chồng đại gia, sau này báo hiếu bố mẹ, cho nên tất cả của cải và tâm huyết của họ đều đổ hết lên người chị gái, cố gắng cho Hạ Ngọc Trân cuộc sống như những tiểu thư thành phố.

Năm mười tám tuổi, chị cô lên Thủ Đô chơi với bạn bè rồi đột nhiên mất tích mấy tháng trời, khiến ba mẹ sốt ruột đến bạc cả tóc. Nhưng không lâu sau đó Hạ Ngọc Trân đã về nhà và dẫn theo một người đàn ông mà chị gọi là bạn trai, trong khi nhìn ông ta có khi còn lớn tuổi hơn ba cô.

Hạ Ngọc Nhu rùng mình với những suy nghĩ về khoảng thời gian ớn lạnh đó, khi cô nhớ đến thái độ niềm nở của ba mẹ và ánh mắt da^ʍ tà của người đàn ông kia. Ba mẹ cô đã đồng ý chuyện hẹn hò của họ rất nhanh chỉ vì ông ta giàu có và lần đầu gặp mặt đã hào phóng tặng cho nhà họ Hạ rất nhiều của cải, bao gồm cả việc đưa cả nhà họ lên thành phố sống trong một ngôi biệt thự hoành tráng và đăng ký cho chị cô học ở một ngôi trường quý tộc lừng danh.

Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu cô không bị ông ta quấy rối, nhưng sau tất cả ba mẹ và chị gái lại quay sang quở trách cô và đưa cô đến trường học nội trú.

Hạ Ngọc Nhu cũng không muốn sống tiếp trong cơn ác mộng như vậy nữa nên cô đã rời đi mà không oán trách nửa lời.

Một lần rời nhà đi học đó thoáng cái mà đã qua ba năm. Cho đến khi cô thi xong đại học, nhờ thành tích xuất sắc mà được tuyển thẳng vào đại học Thủ Đô, cô bất ngờ nhận được thiệp cưới của chị gái mình.

Nhưng chú rể không phải người đàn ông bụng phệ giàu có ngày đó, mà trái ngược hẳn với tưởng tượng của cô, đó là một người đàn ông gần như hoàn mỹ.

Mộ Thành Ngọc, đại thiếu gia của nhà họ Mộ nổi tiếng đất kinh kỳ, người tình trong mộng của hàng vạn thiếu nữ khắp cả nước.

Không nói đến vẻ ngoài đẹp trai hơn cả minh tinh điện ảnh, chỉ cần nhắc đến gia thế khủng kia thôi, đã có vô số người ngã nhào vào lòng anh.

Nhưng chẳng ai hiểu nổi, tại sao anh lại quyết định kết hôn với Hạ Ngọc Trân, một người phụ nữ mà ngay cả làm hầu gái cho anh cũng không xứng.