Chương 1: Coi trọng hắn?

Tháng này tham gia ba bữa tiệc, năm bữa ăn tối, nhưng tiền vẫn không tiết kiệm được. Vốn tưởng rằng có thể sống thoải mái ở Mỹ dựa vào số tiền lấy từ giai đình để đi du học, nhưng không ngờ bây giờ lại phải lo lắng tính đến việc đi làm thêm. Tỉnh Mịch Hà tay chọc vào sổ sách kế toán, bấm bút, tay quai hàm che mắt, không biết nên làm thế nào cho phải, học kỳ này cô thậm chí không mua nổi cả sách giáo khoa, trong túi chỉ còn lại hai vạn đồng.

Nghe được tiếng bạn cùng phòng trở về, Tỉnh Mịch Hà đóng sổ sách kế toán lại, nhanh chóng đóng ngăn kéo lại. Nhϊếp Nghiên vừa vặn tiến vào, nhào về phía nàng từ phía sau ôm lấy, Tỉnh Mịch Hà thân thể bị đè, vội vàng chống bàn: "Surprise! Xem tớ mang gì về cho cậu này." một chiếc bánh Brownie lắc lư trước mắt cô, nếu cô nhớ không lầm cái bánh này khá đắt.

"Sao lại mang bánh ngọt cho tớ?"Nhϊếp Nghiên đặt lên bàn của cô, ngồi xuống bên giường rồi quăng một nụ hôn gió: "Ăn không hết, chỉ nghĩ đến mang cho cậu, cậu hẳn là rất thích ăn, tớ thấy cậu hay đăng trong vòng bạn bè."

Nói xong cô cởi giày cao gót ra, hoạt động ngón chân: "Hôm nay mệt chết tớ, cả bữa tiệc đều là người da đen, may mắn là cậu không đi, nếu không thì đã phải nghe họ lải nhải, tớ còn phải kéo Noyce trốn khỏi đó trước khi buổi tiệc kết thúc"

Noyce là bạn trai da trắng của cô ấy, còn chưa nhập học hai người đã hẹn hò, khác với gia cảnh của Tỉnh Mịch Hà, Nhϊếp Nghiên được coi là thiên kim tiểu thư nhà hào môn chân chính, mỗi ngày cô chi tiêu rất lớn, trong tủ ký túc xá chứa đầy túi xách và quần áo hàng hiệu của cô.

Trước khi tới ký túc xa, Tỉnh Mịch Hà rất tự tin, nhưng vừa vào cửa đã nhìn thấy nhiều đồ xa xỉ như vậy, sự tự tin của cô bị dập tắt trong nháy mắt, có tiền như vậy còn muốn ở ký túc sinh viên, nguyên nhân lại là sợ không kết bạn được.

"Sao cậu không ăn bánh đi?" Nhϊếp Nghiên trang điểm xinh đẹp, nhưng lại quá khoa trương, làm nổi bật hốc mắt thâm thúy, kiểu trang điểm này làm cho người ta nhìn không quen, cô cũng không hiểu vì sao có người lại thích cố ý biến thành màu đen.

"Tớ ăn trưa rồi, để dành buổi chiều ăn đi, bài tập tổng quát của cậu viết xong chưa?"

"Đã sớm làm xong rồi, tớ bảo Noyce giúp tớ làm, anh ấy là học bá, không lợi dụng thì thật quá đáng tiếc."

Tỉnh Mịch Hà hoảng hốt đáp một tiếng, ngoài mặt cô bình tĩnh lấy ra máy tính bảng, nhưng tâm tình không vui nỏi, thậm chí có thể nói là phiền não.

Nhϊếp Nghiên lại tiến lại gần, chống tay lên bàn của cô, nghiêm túc nhìn cô.

"Có chuyện gì vậy?" Cô cười, quan sát gần đôi mắt khoa trương kia, dấu vết hạt phấn nền rõ ràng.

- Mịch Hà, cậu có rất nhiều người theo đuổi đúng không?

Tỉnh Mịch Hà lắc đầu, Nhϊếp Nghiên khoa trương nói to: "Thật hay giả vậy? Tớ mới không tin đâu, cậu xinh đẹp như vậy sao có thể không có ai theo đuổi? Cậu có dám nói rằng cậu không có bạn trai ở trong nước không! Cậu thề đi."

" Tớ thật sự không có." Xinh đẹp có ích lợi gì, nếu như tài sản của Nhϊếp Nghiên có thể chia cô một nửa thì vẻ xinh đẹp này không cần cũng được, nhưng cô không có lấy một cái túi da, có mặt thiên kim nhưng lại không có mạng thiên kim.

Nhϊếp Nghiên đυ.ng vào bả vai cô: "Vậy tớ giới thiệu cho cậu một người bạn trai đi, là người Hoa, đẹp trai còn có tiền, bạn trai tớ quen biết anh ấy, nếu không phải tớ quen Noyce trước, tớ sẽ độc chiếm người đàn ông kia! - Đừng nói cậu muốn từ chối tớ nha, một người tốt như vậy tớ liền cho cậu, là người khác tớ sẽ không giới thiệu đâu!"

Tỉnh Mịch Hà cũng có nghĩ tới chuyện bạn trai, chẳng qua là phải có tiền có sắc, cô không muốn mất mặt khi đi ra ngoài, càng hâm mộ Nhϊếp Nghiên có một người bạn trai da trắng. <

Nhϊếp Nghiên cho cô mượn một bộ đồ Chanel, diện mạo của Tỉnh Mịch Hà không hề khác biệt với đại tiểu thư, cô so với Nhϊếp Nghiên càng hướng thiên kim, ngọt ngào lãnh đạm, khi buộc tóc lên, còn có phần tri thức, hiểu lễ ngĩa.

Sờ quần áo vân nghiêng mềm mại, sắp xếp nút bấm tinh xảo, một cỗ khí đắt đỏ đập vào mặt, Tỉnh Mịch Hà cảm thấy mình là một vịt con xấu xí khoác lên mình lớp da hoa lệ, nhưng mặc dù như vậy, còn phải thể hiện ra sự tự tin hư vinh.

Cô đâu chỉ muốn có bộ quần áo này, hết thảy đồ đạc đắt tiền, cô đều nguyện ý khoác lên người che giấu sự giàu có giả tạo.

Ra vào quán bar cao cấp, đều có ảo giác được coi trọng, Nhϊếp Nghiên ôm lấy cánh tay cô, đưa cô đến trước một cái ghế dài.

"Trạm Lâu."

Người đàn ông ngồi ở đó đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo khoác ghép đen trắng, cánh tay mở ra khoác lên chỗ tựa lưng ghế, tư thái lười biếng nghỉ ngơi càn rỡ.

Hắn ngẩng đầu, dưới vành mũ mắt phượng sắc bén đảo qua Tịch Mịch Hà, mí mắt bên trong lộ ra vẻ lạnh lùng, ngay cả mắt cũng có góc cạnh, là người không dễ chọc.

Tỉnh Mịch Hà chú ý tới đồng hồ của hắn là Patek Philippe, thắt lưng màu đen, trên hai tay, có sáu ngón tay đều mang theo nhẫn khoa trương, khớp xương rõ ràng ngón tay dài, khớp xương có vết thương.

Trạm Lâu lấy điếu thuốc trong miệng ra: "Noyce đâu. "

"Anh ấy không đến, hôm nay tôi tìm anh, là muốn đề cử người với anh."

Hắn nâng cằm lên, chỉ về phía Tỉnh Mịch Hà: "Cô ta? "

"Đúng, anh xem xem bạn cùng phòng của tôi thế nào, so với tôi đẹp hơn nhiều." Nhϊếp Nghiên giữ bả vai cô đẩy cô về phía trước, chân của Tỉnh Mịch Hà cứng ngắc đứng trước mặt anh, cảm giác được lựa chọn rất không thoải mái, cô cố nặn ra nụ cười. <

"Không có hứng thú."

Trạm Lâu bĩu môi, khom lưng dập điếu thuốc vào gạt tàn, tay đút túi đứng dậy: "Đừng lấy Noyce làm cái cớ muốn tôi ra ngoài, cho cô phương thức liên lạc là sợ không tìm được Noyce, đừng có lần sau."

Nhϊếp Nghiên đương nhiên biết hậu quả của việc làm như vậy nhưng cô không từ bỏ ý định đuổi theo hỏi: "Anh thật sự không cân nhắc xem sao? Bạn cùng phòng của tôi rất đơn giản, cô ấy chưa từng quen bạn trai, tính cách cũng đặc biệt tốt, cô ấy tuyệt đối là một bông hoa trắng!"

Trạm Lâu vừa đi về phía trước, nghe cô lải nhải, mày nhíu sâu, hạ thấp vành mũ, che giấu ánh mắt không vui.

"Tôi không gạt anh, hơn nữa cô ấy không có tiền, rất dễ dỗ dành." Điện thoại di động trong túi Nhϊếp Nghiên vang lên, lấy ra nhìn, là Noyce gọi tới, lúc ngẩng đầu lên, nam nhân kia đã bước nhanh đến cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Trạm Lâu bước chân dài nhanh chóng bước xuống bậc thang, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ lên: "Phí thời gian"

Hắn vừa đóng cửa xe lại, trong gương chiếu hậu xuất hiện một người phụ nữ đứng bên cạnh xe, Trạm Lâu quay xe, đạp mạnh chân ga, cô ta không nhúc nhích, cũng không sợ bị xe đam vào.

Hạ kinh của phụ xuống, Trạm Lâu trầm mặt hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ngài xem tôi thế nào." Tỉnh Mịch Hà hai tay nắm chặt trước người, bước đến hỏi thăm, cô bất an lông mi run đến khẩn trương.

"Muốn gì?"

"Làm bạn gái của ngài."

Trạm Lâu chán ghét nhíu mày, chớp mắt mày khôi phục, tay anh gác lên vô lăng, cười lạnh lùng.

"Coi trọng tôi?"

Không còn gì để nghi ngờ, nam nhân này tuyệt đối là nhà phú quý, đâu chỉ bị khuôn mặt này hấp dẫn, thân quyền của hắn có thể thỏa mãn bất kỳ hư vinh nào của Tỉnh Mịch Hà.

"Vâng, nhưng tôi nói không tính, nếu ngài có ấn tượng với tôi, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc một chút."

"Tôi không có hứng thú."

"Vậy, tôi muốn thông tin liên lạc của ngài được không."

Giọng nói nhu nhược yếu ớt của cô, trong tiếng rêи ɾỉ mang theo chút kiên định, giả vờ thế nào thì bộ dáng này đều rất phù hợp với gương mặt trắng thanh thuần này của cô.

Trạm Lâu lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, Tỉnh Mịch Hà thấy có tiến triển, vội vàng bước tới trước cửa xe.

"Lên xe." Hắn nói.

Tỉnh Mịch Hà kìm nén vui mừng, mở cửa xe.

Cô ngồi đó, hai chân khép lại, nắm chặt điện thoại di động, hai tay tinh tế đặt trên đùi.

"Đã từng ngủ với người khác chưa?"

Tỉnh Mịch Hà cứng đờ cười: "Không, tôi, không phải ý đó. "

"Có ý gì." Anh đặt điện thoại di động tại ngăn vị, đùa giỡn nhìn cô.

"Không phải muốn làm vật sở hữu của ngài."

"Tôi biết, nhưng theo ý kiến của tôi, muốn làm bạn gái của tôi thì mức độ ăn ý của cơ thể rất quan trọng." Trạm Lâu giơ tay giữ lấy ót cô, vuốt ve sợi tóc mềm mại.

Áp lực vô hình không hiểu sao lại khiến Tỉnh Mịch Hà khó chịu.

"Ân? Thử một chút, hài lòng tôi sẽ cho phép cô làm bạn gái của tôi, nếu không hài lòng, tôi trả tiền cho cô, sẽ không để cho cô thiệt bất cứ điều gì. ”