Chương 1

Edit: Bé Nhi

Beta: Như Thanh

Ngày hôm đó, Trương Thừa Văn đón Triệu Tịnh ở nhà ga thành phố. Cậu ta đeo kính râm, ngón tay nhịp nhàng gõ lên tay lái, giống như đây là trò vui đùa trong khi chờ người khác hoặc cũng có thể là đã mất kiên nhẫn.

Trương Thừa Văn nhìn chằm chằm vào cửa ra của nhà ga, sợ Triệu Tịnh bị dòng người đang đổ xô ra cửa nhà ga không tìm thấy. Cậu ta bần thần nhìn hơi nóng tỏa ra từ con đường nhựa vào mùa hè cho đến khi một giọng nói khó hiểu truyền vào tai của anh.

Quách Tử Trần vừa ra khỏi nhà ga, mang theo một cái vali, khiêng hai cái bao tải, không nặng không nhẹ gõ lên cửa kính xe, vừa đập vừa hỏi:

”Này, bác tài, xin hỏi muốn đi đến đường 803 phố G thì nên ngồi xe nào vậy ?”

Trương Thừa Văn ngạc nhiên, cậu ta hạ cửa kính xe xuống, chỉ vào chính mình:

”Bác tài ?”

Quách Tử Trần không có trả lời câu hỏi này, tiếp tục hỏi:

”Tôi nhìn bản đồ này có nhiều chỗ không hiểu, trên này có đường rộng cũng có đường hẹp, còn chưa tìm tới trạm dừng chân mà đã nói ngài đã đến nơi cần đến, mà tôi lại hoàn toàn không tìm được.”

Trương Thừa Văn sờ bao thuốc lá, đốt điếu thuốc, lạnh lùng nói:

”Không biết.”

Bị phớt lờ nhưng Quách Tử Trần cũng không giận cậu ta. Cậu cũng sờ lên túi, móc ra điếu thuốc hiệu “năm đồng tiền kim cương lớn” ngậm lên miệng, châm thuốc.

Trương Thừa Văn nhìn lướt qua hàng lông mi rậm của Quách Tử Trần. Nhìn thoáng thì thấy cậu vẫn còn chút nét ngây thơ, đôi mắt hẹp dài nhìn vô cùng đẹp. Tóc cậu cũng không nhuộm, chỉ cắt mái ngắn, chiếc quần giá rẻ cũng không giấu được đôi chân dài thẳng tắp và mắt cá chân nhỏ bé của cậu.

Thật ra chỉ cần Quách Tử Trần không nói lời nào thì cậu quả thật rất giống một thư sinh yếu đuối bước ra từ trong sách.

Sau đó Trương Thừa Văn nhìn thấy Quách Tử Trần đang cười với cậu ta:

“Hì, anh cho tôi mượn bật lửa với.”

Trương Thừa Văn nhìn cậu một chút, trong lòng có chút tức giận, nói với cậu:

“Đây.”

Quách Tử Trần quay người, khoát tay áo với Trương Thừa Văn:

“Cảm ơn ~”

Đây là lần đầu tiên Trương Thừa Văn gặp Quách Tử Trần. Lúc đó cậu ta cảm thấy cậu chỉ là một người qua đường trong thành phố hơn ba vạn dân này, chưa từng nghĩ tới cậu sẽ mang lại sóng gió cho cuộc đời cậu ta.

Năm đó Quách Tử Trần vừa mới tốt nghiệp cấp ba, đầu óc thông minh, cho dù học ở thành phố nhỏ tuyến mười chín thì điểm thi tốt nghiệp trung học cũng vô cùng tốt. Qua nhiều năm trường trung học của cậu cũng chỉ có cậu được điểm cao như vậy nên trường học đối với việc điền nguyện vọng của Quách Tử Trần vô cùng coi trọng.

Chủ nhiệm lớp mười hai của cậu đã đưa mẹ anh, giáo viên tiểu học và trưởng thôn của cậu đến thảo luận cẩn thận và nghiêm túc, cuối cùng khuyên Quách Tử Trần điền nguyện vọng vào trường học kinh doanh nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Mà bản thân Quách Tử Trần là một người thích làm thí nghiệm khoa học, nhưng khi làm thí nghiệm lấy khí oxy từ dung dịch oxy già trong phòng thí nghiệm hóa học năm lớp mười một, do tay quá ngắn, cậu cầm cái đèn cồn bên cạnh và cho nó tiếp xúc với mangan dioxide để kiểm tra độ tinh khiết của oxy, nhưng kết quả là một tiếng nổ xảy ra, một cái ống nghiệm bị nổ giống như tên lửa bay lên trời, cũng may là không làm người khác bị thương nhưng cánh tay cậu lại có một vết thương lớn.

Lúc còn nhỏ, Quách Tử Trần mơ ước khi lớn có thể nghiên cứu về tên lửa hoặc là tên lửa xuyên lục địa, nhưng từ đó về sau cậu càng cân nhắc đến sự an toàn tính mạng của mình.

Tuy nhiên, ước mơ này cũng đâu có thể qua quýt như đi xem mắt, nó có thể có rất nhiều cái.

Bây giờ ước mơ của Quách Tử Trần đó chính là kiếm thật nhiều tiền, mở khoảng chục quán Internet, mang theo người trong thôn đi làm giàu.

Cậu mang theo niềm hy vọng của cả thôn, không còn cách nào khác đi đến Bắc Kinh. Mặc dù cậu lớn lên ở một ngôi làng miền núi, nhưng tính cách lại rất nóng nảy, cũng không biết là cậu giống ai trong gia đình.

Cậu xuống xe ở cổng trường, ngơ ngác đi nửa tiếng đồng hồ, ngay cả bóng của ký túc xá cũng không thấy, vô tình chạy vào khu sinh hoạt và khu dạy học trước vườn hoa nhỏ.

Thiên nhiên đúng là có sức mạnh kỳ diệu, một chiếc lá xanh và hương hoa cũng có thể xoa dịu đi phiền não của những con người hay mất bình tĩnh như cậu. Môi trường ở đây vô cùng tốt, có núi có nước còn có rừng hoa.

Quách Tử Trần ngồi trên ghế dài trong khu vườn, nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện rất nhỏ.

"Tư Triết, mười hai cái ghế ở phía Tây đã phun xong chưa?"

"Anh Sâm, còn có sáu cái nữa, trước mười hai giờ rưỡi tất cả đều sẽ hoàn thành, đúng rồi, mỗi cái ghế cũng nên treo một cái bảng nhắc rằng sơn chưa khô".

Tống Tư Triết bước tới, vừa lật danh sách vừa lịch sự nói với Quách Tử Trần:

"Bạn học, ngày hôm qua hội học sinh đã thông báo tất cả ghế trong vườn hôm nay đều được sơn hết".

"À, xin lỗi, tôi đi ngay."

Quách Tử Trần đứng dậy cầm hành lý, xoay người rời đi, chỉ là vừa ngẩng đầu lên một cái, đã làm cho Kha Sâm và Tống Tư Triết đều vô cùng kinh ngạc.

Trên thế giới này làm sao có hai người giống nhau đến vậy.

Kha Sâm bước tới, nắm cánh tay cậu rồi hỏi:

"Cậu tên gì?".

Bị người xa lạ lôi kéo không nói gì được, Quách Tử Trần có chút sợ hãi, ở Đông Bắc quê cậu thì đây chính là tư thế muốn hẹn đánh nhau.

Đi ra khỏi nhà, phải giữ an toàn, có thể không nói chuyện thì sẽ không nói. Thế là cậu xách hành lý, lách qua hai người họ rồi bỏ chạy.

...

Khi Quách Tử Trần đến phòng ngủ, cậu lấy nệm và gối từ trong bao tải ra, sau đó đổ những đồ vật nhỏ trong hai cái bao tải lên bàn, rồi bắt đầu dọn dẹp một lần.

Ngày mai là chính thức khai giảng, nhưng ký túc xá có bốn người, ba cái giường đều trống, đến gần tối, Quách Tử Trần đã dọn dẹp gần hết mọi thứ, thậm chí quét sàn nhà, cuối cùng mới nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Lạch cạch một tiếng, cửa mở ra, một thanh niên xách một cái cặp 20 tấc đi vào, Quách Tử Trần nhìn chằm chằm vào cậu ta, khuôn mặt thì đẹp trai thật, nhưng mái tóc vuốt một bên đỏ một bên xanh, giống như hai cái máng vậy.

Mặc dù kiểu tóc đặc biệt giống như một con ngựa, nhưng có thể thấy là một người ấm áp, cậu ta bỏ hành lý xuống, rồi nói với Quách Tử Trần:

"Này, người anh em đến sớm thật. Đi ăn cơm không? Tôi tên Vương Tân, cậu tên gì?".

Quách Tử Trần nhảy xuống giường.

"Tôi tên là Quách Tử Trần, cậu có thể gọi tôi là anh Quách cũng được".

Vương Tân cười một tiếng:

"Ồ, cậu đúng là chẳng khách sáo chút nào hết. Người có thể để tôi gọi là anh vẫn chưa ra đời đâu".

“Lạch cạch”, cửa lại mở ra. Vương Tân nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Trương Thừa Văn đi vào, lập tức cung kính nói:

"Anh Ba, anh tới rồi".

Quách Tử Trần: "..."

Là ai vừa mới nói người có thể khiến cậu ta gọi là anh vẫn chưa ra đời?

Quách Tử Trần nhỏ giọng hỏi Vương Tân:

"Cậu ta là ai?"

Vương Tân làm động tác ngậm miệng, tiếng nhỏ như muỗi kêu:

"Người ngủ cùng chúng ta là Trương Thừa Văn ở Học viện Thiết Kế, học ngành tài chính."

Quách Tử Trần biết ký túc xá của họ có người tên Trương Thừa Văn ở, chẳng qua là không biết cậu ta trông như thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu ta là bạn cùng phòng, cảm thấy hình như quen quen, định mở miệng hỏi anh ta có phải họ đã gặp ở đâu rồi không. Không nghĩ tới cậu ta lại không thèm nhìn cậu và Vương Tân, đặt hai cái ba lô màu đen xuống, lại bước ra ngoài, như gió xuân thổi qua, không để lại một chút tiếng động nào.

Quách Tử Trần nhìn ra cánh cửa, sau đó nói với Vương Tân:

"Cậu biết cậu ta?"

Vương Tân hơi ngạc nhiên:

"Cậu không biết? À, cũng đúng, cậu không phải là người ở đây, không biết cũng phải.”

Quách Tử Trần lại hỏi: "Làm sao cậu biết tôi không phải là người ở đây?"

Vương Tân: "Nếu cậu là người ở đây, chắc chắn phải biết anh ấy.”

Quách Tử Trần bị Vương Tân dẫn vào vòng logic gà đẻ trứng rồi trứng đẻ ra gà, cùng cậu ta tranh cãi, lại thì thầm nói:

"Sao cậu ta lại chảnh như thế chứ?”

Vương Tân chạy tới, che miệng cậu lại:

"Người anh em tôi khuyên cậu, trong trường chúng ta, có nhiều nhị thế tổ chúng ta không chọc nổi, chúng ta ở cùng Trương Thừa Văn, là người mà ngay cả nhị thế tổ cũng không chọc nổi. Cậu phải giữ gìn quan hệ tốt với anh ấy biết không?”

Trong suy nghĩ mười tám năm của Quách Tử Trần, trong đầu cậu nhân vật nổi tiếng nhất là Vương Nhị Hải của trường cấp ba, cha mẹ đều là công chức nhà nước, gia đình có tiền, cậu ta thường xuyên mời bạn bè đi ăn KFC, các cô bạn nữ sinh trong trường thì tranh nhau muốn cướp cậu ta làm người yêu. Cậu đương nhiên không hiểu những lời tốt bụng Vương Tân khuyên mình.

Chỉ là sau này mới biết, cậu đã nhận thấy người bạn cùng phòng này thực sự không đơn giản.

Vào ngày hôm sau tại buổi khai giảng trại huấn luyện quân sự, Quách Tử Trần nhìn thấy người bạn ở kí túc xá mới gặp hôm qua đi cùng hiệu trưởng thăm các lớp học, hai người đứng chung thì khá giống cha con, cậu quay sau lưng hỏi Vương Tân:

"Không đúng, rốt cuộc cậu ta có thân phận gì? Con trai của hiệu trưởng?"

Vương Tân đá vào chân cậu: "Quay đầu lên, cẩn thận bị huấn luyện viên cho ra ngoài tập một mình.”

Quách Tử Trần rất ghét huấn luyện quân sự, cậu cảm thấy việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời không thể rèn luyện ý chí kiên cường, mà còn khuyến khích sự lười biếng của cậu khi nhìn thấy cái giường.

Huấn luyện viên hướng dẫn tỉ mỉ dạy lớp bốn bọn bước đá trúng, Quách Tử Trần ở bên trong sóng nhiệt có ý nghĩ kỳ quái.

Đột nhiên, cậu cảm thấy chân mình mềm nhũn, như đá phải thứ gì đó mềm mềm, ngẩng đầu lên, cậu đá một cái làm mông bạn nữ đứng phía trước dính đầy đất.

Quách Tử Trần vội vàng tiến lên, phủi đất trên mông cô gái, hối hận nói:

"Xin lỗi, tôi không cố ý, chân hơi dài.”

Cô gái hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy Quách Tử Trần vỗ mông mình.

"Aaa!Biếи ŧɦái ! Lưu manh!"

Tiếng la lớn của cô không chỉ quấy rầy các học sinh trong lớp bốn mà hơn một nửa các đội trên sân huấn luyện liên tục truyền đến những lời bàn tán.

Mọi người xung quanh đều nhìn Quách Tử Trần, cậu đổ mồ hôi lạnh, giống như đã làm điều gì đồϊ ҍạϊ với cô. Cậu bước lên giải thích:

"Cô đừng có la nữa, tôi chỉ là giúp cô phủi đất, không có ý gì khác".

Vương Bối Bối xoa đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu phòng bị, Quách Tử Trần bắt gặp đôi mắt to ngấn lệ kia, bối rối nói:

"Thật là đẹp.”

Mặt của Vương Bối Bối có chút đỏ, cô nhìn kỹ khuôn mặt Quách Tử Trần, cũng cảm thấy cậu thật đẹp trai.

Đúng là duyên phận đến, cho dù cậu có xây một con đập cũng không ngăn cản được.

Quách Tử Trần ho một tiếng, mở miệng hỏi cô:

”Lát nữa ngồi nghỉ chúng ta thêm bạn tốt trên wechat được không?”

Vương Bối Bối cúi đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng, rồi xấu hổ quay đầu lại.

Nhìn sinh viên đại học ngày nay, đi huấn luyện một chút cũng có thể tạo ra ngọn lửa tình yêu.

"Mấy người bên kia, đang làm gì đấy! Cậu thứ ba ở bên tay trái hàng thứ tư, đi ra khỏi hàng!"

Quách Tử Trần bối rối mơ mơ hồ hồ bị gọi lên trước đội, huấn luyện viên trông rất nghiêm túc, cầm còi trên tay và ra lệnh:

"Ba hàng đầu, ngồi! Mọi người hãy nhìn xem, cậu nam sinh này sẽ thể hiện cách đá về phía trước."

Sau đó hô lớn với Quách Tử Trần: "Nghỉ, nghiêm, bên phải làm chuẩn! Chuẩn bị bước đều, một! Hai!"

Quách Tử Bụi có đôi chân dài, nhưng trời sinh thân hình không cân đối, huấn luyện viên nói một thì cậu đá một mét, nói hai thì cậu lùi lại nửa mét.

Vương Tân nhìn chằm chằm vào tư thế đá về phía trước của Quách Tử Trần, thấy thế nào cũng không được tự nhiên, cuối cùng bất ngờ phát hiện, Quách Tử Trần đá bên phải, đồng thời để tay phải trước ngực.

Huấn luyện viên cảm thấy buồn cười với cậu.

"Bạn học này, cậu thuận bên phải sao?"

Toàn bộ bãi tập vang lên tiếng cười, Quách Tử Bụi không còn mặt mũi, chỉ có thể cười ngốc nghếch.

Tranh thủ lúc nghỉ ngơi buổi chiều, Quách Tử Trần mua chai hồng trà cho Vương Bối Bối, vừa được ướp lạnh, cậu hít một hơi dài, thận trọng chạy tới bên cạnh Vương Bối Bối, mở ra mã QR wechat của mình:

"Này, cậu quét tôi đi.”

Cô gái nhỏ vừa biết yêu, lỗ tai có chút đỏ, mặt ngượng ngùng cúi đầu, hỏi nhỏ:

"Cậu tên là gì?"

Quách Tử Trần đặt mã QR trước mặt cô và trả lời:

"Tôi tên là Quách Tử Trần, cậu tên gì?"

Vương Bối Bối vẫn cúi đầu, tiếng nhỏ như muỗi kêu:

"Mình...mình tên là Vương Bối Bối, vừa rồi… cho mình xin lỗi..."

Quách Tử Trần nhìn cô: "Cậu thêm tôi trước đi.”

Sau khi kết bạn, Quách Tử Trần để lộ hàm răng trắng nhỏ và trêu chọc cô: "Cái tên Vương Bối Bối, nghe rất hay".

Vương Bối Bối bị giọng nói dễ nghe của cậu làm cho mê hoặc, cô nhìn chằm chằm lối vào cổng, mong có một tia laser nhỏ làm thu nhỏ mình lại rồi nhảy vào.

Thấy cô không nói lời nào với mình, Quách Tử Trần cũng không giận, cho dù có đuổi đánh cũng không buông.

"Một chút nữa chúng ta đi ăn cơm tối được không, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác đâu, chẳng qua là tụi mình mới tới đây, phòng ăn của trường học chắc chắn sẽ không biết ở đâu, hai đứa đi sẽ tốt hơn.”

"Hừ ~" Vương Tân liếc mắt nhìn ra sau: "Tử Trần à, cậu đừng có hù dọa con gái nhà người ta, trông cậu rất giống tên buôn người chuyên đi lừa các cô gái nhà lành.”

"Ha ha~"

Vương Bối Bối cười nhẹ, sắc mặt Quách Tử Trần có chút tối lại khi Vương Tân nói xong, mở nắp chai nước vừa mới mua uống một hơi gần nửa chai:

"Dù sao tôi cảm thấy hai chúng tôi rất có duyên"

Lúc này nhìn Vương Tân nói, nhưng tiếng không nhỏ, Vương Bối Bối cũng nghe rõ.

Ở bên kia Quách Tử Trần, Vương Bối Bối và Vương Tân ba người nói chuyện rất vui vẻ, bên này Kha Sâm đang chống tay vào lan can, nhìn chằm chằm vào ba mươi mấy ô vuông xanh lá cây trên bãi tập, giống như đang nhìn vào nơi nào, lại hình như chỗ đó không nhìn thấy.

Tống Tư Triết đi tới, nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của Kha Sâm mà thở dài. Nỗi buồn của Kha Sâm trong những năm nay, chỉ có cậu mới hiểu được.

"Anh Sâm, cậu thanh niên mà chúng ta gặp ngày hôm qua, tên là Quách Tử Trần, lớp Tài Chính 204, quê ở tỉnh Cát Lâm, trong gia đình cha còn sống, còn mẹ thì đã mất nhiều năm.”

Sau đó, Tống Tư Triết ngập ngừng hỏi: "Anh Sâm, nếu không thì để cậu ta đi theo anh một thời gian thử xem?”

Kha Sâm nhìn lớp Tài Chính 204, một lúc sau mới trả lời: "Không cần".

Tống Tư Triết là bạn thân nhất của Kha Sâm, nhưng cậu cũng không nghĩ là mình hiểu Kha Sâm, trước kia lúc Lâm Tinh Mộc còn sống, giống như một con chim sẻ mỗi ngày hót véo von bên cạnh Kha Sâm, Kha Sâm chỉ thấy phiền, lại còn nổi giận với cậu ta.

Nhưng khi Lâm Tinh Mộc đột ngột qua đời, Kha Sâm bắt đầu nhớ tới những điểm tốt của cậu ta, mỗi ngày hút thuốc và uống rượu tự tra tấn chính mình.

Ngay cả khi cậu ta đột ngột qua đời, lúc còn sống chỉ mong Kha Sâm chú ý đến mình, nhưng cũng vô dụng, cuối cùng cậu ta đã ra đi.

Buổi tối Kha Sâm về nhà, mở ngăn kéo trong cái tủ đầu giường, bên trong có một số đồ trang sức của Lâm Tinh Mộc, còn có mấy cái đồng hồ đeo tay, hơn nửa số đồ ở đây đều là do Kha Sâm cho cậu ta trước đây.

Khi Lâm Tinh Mộc vừa qua đời, Kha Sâm đã lấy một vài tấm hình của cậu ta từ các tài khoản xã hội trước đây, rửa ra và khóa chúng trong ngăn kéo.

Trong hai năm qua, anh muốn niêm phong chúng mãi mãi , thậm chí anh còn dùng khóa bảo mật cao nhất để khóa ngăn kéo, hơn nữa còn nung chảy chìa khóa.

Nhưng vô số đêm trằn trọc trở mình, Kha Sâm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, thở hồng hộc, rồi dùng nắm đấm mạnh vào ngăn kéo, cho đến khi da thịt hồng lộ ra, lộ ra cả xương, anh mới chịu dừng lại.

Anh ngồi xuống dọc chiếc bàn cạnh giường, ngồi ở trên sàn, nhìn chằm chằm tay mình rồi cười ngốc nghếch, nhưng phải làm sao đây, thật là nhớ cậu ấy.

Bây giờ Kha Sâm đối với cái chết của Lâm Tinh Mộc đã thờ ơ rất là nhiều, ít nhất là trong mắt người ngoài.

Kha Sâm lấy danh sách lớp Tài Chính 204 từ trong túi ra, nhìn chằm chằm hình của Quách Tử Trần.

Ảnh chụp bảng phân công do nhà trường chụp trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, khi đó cậu mặc đồng phục học sinh, đầu bé ba tấc, khuôn mặt đầy nghiêm túc của học sinh lớp mười hai, thực ra ảnh chụp cũng không đẹp trai lắm.

Kha Sâm lấy ảnh Lâm Tinh Mộc, đặt chung một chỗ với ảnh Quách Tử Trần, lông mày, khuôn mặt, phong thái, thân hình của hai người rất giống nhau.

Là linh hồn cậu ấy chuyển thế sao.

Đối với người ngoài, loại tưởng tượng này giống như một loại bệnh thần kinh mê tín phong kiến ngày xưa, nhưng đối với những người đang cố gắng vùng vẫy trong bóng tối thì đó lại là một sự an ủi.

Trưa hôm sau, Quách Tử Trần cùng Vương Bối Bối liếc mắt đưa tình vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Vương Tân trợn trắng mắt không để ý đến hai người họ.

Vương Bối Bối vừa ăn cà chua trứng chiên, vừa cười, xung quanh miệng còn dính nước cà chua, Quách Tử Trần thấy, vui vẻ chạy đi mua khăn giấy, chỉ là vừa quay người sau khi trả tiền thì đυ.ng phải người nào đó, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kha Sâm nhẹ nhàng cười với cậu:

"Chào cậu, chúng ta lại gặp mặt."