Chương 10

Editor: Dâu

Quách Tử Trần đẩy Kha Sâm ra, đỏ mắt hỏi anh: "Chuyện anh đánh tôi, cái này tính thế nào"

Kha Sâm suy nghĩ một chút, mỉm cười đáp:

"Vậy em chỉ cần trả cho tôi 30 vạn tệ, một đêm 500, vậy cần sáu trăm đêm có thể trả hết nợ."

Bộ dạng Quách Tử Trần nghiến răng nghiến lợi khiến Kha Sâm nguôi giận đi phần nào, dùng tay lau nước mắt trên mặt cậu, giọng điệu ôn hòa hơn.

"Đi bệnh viện trước đã."

Quách Tử Trần vừa mới xuất viện, không thể giải quyết được khoản nợ to đùng kia, nào còn tâm trạng muốn đến bệnh viện, cậu chống nạng bước ra cửa, ai ngờ vừa bước được mấy bước cậu đã bị Kha Sâm bế kiểu công chúa lên, anh trầm mặc nhìn cậu.

"Chân của em sưng thành cái bát rồi, em muốn chân mình bị phế sao?"

Quách Tử Trần không ngờ Kha Sâm ngay tại đồn cảnh sát mà còn tùy hứng đến thế, nhưng sức lực anh rất lớn, cậu làm thế nào cũng tránh không thoát.

"Này! Đây là cục cảnh sát, anh không sợ mất mặt nhưng tôi sợ!"

Kha Sâm ôm cậu đi về phía trước, bỏ qua những ánh nhìn ngạc nhiên từ mọi người xung quanh.

"Ôm người mình yêu sao phải mất mặt?"

Quách Tử Trần không dám nói tiếp. Lúc trước ở hành lang cậu cũng bảo cái người này thả cậu xuống. Một giây sau anh đã ném cậu từ cầu thang ngã xuống.

Kha Sâm nhìn người trong lòng trở nên ngoan ngoãn, thở dài nói:

"Tôi không phải muốn làm em khó xử, nhưng em không nghe lời, tôi nên làm sao đây?"

Quách Tử Trần nghe xong, chân đau, phổi đau, ngực đau, rõ ràng là bị Kha Sâm nhục nhã tổn thương, muốn bồi thường tiền cũng là anh phải bồi thường, sao qua lời anh nói lại trở thành lỗi của cậu rồi?

Quách Tử Trần nhìn chằm chằm vào Kha Sâm, cười lạnh.

"Tôi sẽ cho anh biết phải làm gì."

"Em nói thử xem."

"Anh tìm người khác chẳng phải xong sao?"

"Không có khả năng."

"Tại sao?"

"Tôi chỉ cần em."

Quách Tử Trần: "..."

"Đại ca, tôi có điểm gì khiến anh ưa thích vậy? Anh nói xem, tôi có nên đi phẫu thuật thẩm mỹ để đổi mặt không?"

Anh dừng bước chân lại, nhìn chằm chằm cậu.

"Không biết tốt xấu."

Quách Tử Trần cảm thấy mất mặt nên ngậm miệng lại không nói tiếp. Trên đường đi không có nói thêm câu nào nữa, cậu ngồi ở ghế phụ mơ màng ngủ thϊếp đi. Khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang ở trước một căn biệt thự.

"Anh có ý gì? Không phải nói đi bệnh viện sao?"

"Tôi đổi ý rồi. Đêm nay ngủ với tôi, ngày mai đưa em trở lại trường học."

Bây giờ là buổi chiều, nhưng dù sao cũng đã là tháng mười hai, trời sẩm tối, cộng thêm hôm nay nhiều mây, trên trời có một chút tuyết, gió lạnh thổi qua rừng cây xung quanh khiến nơi đây rất hoang vắng.

Quách Tử Trần liếc nhìn Kha Sâm, cúi đầu hỏi anh: "Tôi chưa có đồng ý nhé?"

Kha Sâm chống cùi chỏ vào vô lăng, dùng tay phải nâng cằm của cậu, cười.

"Có khả năng chi trả, có thể không đồng ý."

Quách Tử Trần cắn răng, cậu chưa thể trả lại tiền cho anh ta, nhưng không phải là không có đường thoát.

"Anh trước cho tôi trở lại trường học."

Kha Sâm cười.

"Được."

Đến cổng trường, Kha Sâm chào tạm biệt.

"Suy nghĩ kĩ thì đến tìm tôi lúc nào cũng được."

Cậu phớt lờ anh, lết đôi chân què của mình anh bật cười một tiếng:"Ai nói tôi muốn gϊếŧ em ấy?"

Vương Tân nhìn chằm chằm Kha Sâm, định cầu xin tha cho, bất ngờ một tiếng phanh xe chói tai vang lên giống như một con quái vật tiến tới trong màn đêm yên tĩnh và kỳ lạ.

Không quá hai phút, có tiếng bước chân vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.

Trương Thừa Văn đấm một cú vào mặt Kha Sâm, quát lớn:

"Kha Sâm! Anh có còn là con người không?"

Kha Sâm bị đánh đến cho khóe miệng bật ra máu, Trương Thừa Văn còn chưa hết giận, lại đánh thêm hai cái, tức giận nói:

"Món nợ này tôi sẽ tìm anh tính sổ!"

Kha Sâm dùng ngón tay lau vết máu ở khóe miệng, cười nói: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Vương Tân sợ hãi vội vàng giải thích: "Không phải tôi... Tôi không có nói với anh ba..."

Trương Thừa Văn đi ngang qua Vương Tân, nhìn chằm chằm Kha Sâm, cười khẩy:

"Anh nên vui mừng khi tôi tới đây."

Sau đó ôm lấy Quách Tử Trần và nói với Vương Tân: "Đi theo tôi."

Trương Thừa Văn sải bước đi nhanh, dù đang ôm người nhưng Vương Tân chạy theo không kịp, chờ Vương Tân lên khán đài, lúc này mới phát hiện Trương Thừa Văn lái một chiếc xe thể thao tới.

Vương Tân kinh ngạc: "Anh ba, không phải trước đây anh chưa từng chạy xe thể thao sao?"

"Cái này chạy nhanh hơn."

Vương Tân nghĩ thầm, chiếc xe này chỉ có hai chỗ, chẳng lẽ định để mình ở lại đây sao?

"Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước, chút nữa cậu tới chăm sóc cậu ấy."

Nói xong liền nhấn ga bỏ đi. Vương Tân run rẩy trước cơn gió lạnh.

Này... Không mang theo em cũng được, nhưng sao không thể để lại cho em một bộ quần áo...

nhanh chóng đến sân vận động dành cho nhân viên. Chiếc bông tai vừa được cậu quăng xuống bãi cỏ sân sân vận động, tuy khó tìm nhưng không phải là không tìm được.

Mùa đông giá rét, sân vận động không còn bóng người, sắc trời chưa hoàn toàn tối đen, ngọn đèn đường vàng mờ đã thắp sáng, màu sẫm trên bầu trời đã nuốt chửng ánh sáng ấm áp của đèn đường, ngược lại càng trở nên tối hơn.

Quách Tử Trần đại khái nhớ rõ cậu mang thứ đó ném vào chỗ nào, chỉ cần tìm xung quanh phạm vi đấy là được, cậu ngồi xổm xuống lần sờ từng cọng cỏ, cũng không tìm được hoa tai.

Làm sao nó có thể biến mất được? Có thể là gió mạnh quá thỏi bay nó rồi chăng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chân cậu chịu không nổi dứt khoát quỳ trên mặt đất, cậu đem áo khoác của Vương Tân quấn, khịt mũi rồi tiếp tục sờ soạng.

Gió rét thấu xương, ngón tay mảnh khảnh của cậu bị đông cứng thành màu đỏ sậm, khuôn mặt lạnh đến trắng bệch, nhưng cậu vẫn không cam lòng từ bỏ như vậy.

Cậu tìm kiếm gần một tuần, toàn bộ sân chơi gần như bị cậu bới tung cũng tìm không ra một mảnh vỡ.

Tuyệt vọng, bây giờ cậu muốn bỏ cuộc.

Hôm nay ăn cơm trưa xong, cậu lại theo thường lệ đến sân vận động. Hôm nay sân đã bị bọn đàn em chiếm dụng, nghe nói có trận đấu bóng đá, rất náo nhiệt.

Nhìn mọi người vui vẻ trên sân, cậu không khỏi bị bầu không khí ảnh hưởng, cậu đang suy nghĩ sau này bản thân nên làm gì.

Cậu cứ như vậy ngồi từ xế chiều tới chạng vạng tối, cho đến khi trận bóng kết thúc.

Chạng vạng tối trận bóng kết thúc, Tống Tư Triết đã chơi ở sân bóng cả buổi, anh ta đi đến cầu môn lấy túi và uống một hớp nước.

Khi mặt trời lặn, anh ta vô tình nhìn thấy một người đang ngồi trên hàng ghế cao nhất của khán đài. Mặc dù bị ngược sáng và chỉ để lại một hình bóng trên bầu trời đỏ sẫm, anh ta ngay lập tức nhận ra đó là Quách Tử Trần.

Có thể là anh ta quá nhập tâm khi chơi bóng, không biết cậu đã ngồi trên khán đài bao lâu.

Khi đội của họ ăn mừng xong và rời đi thì trời đã tối.

Nhưng bóng dáng vẫn ngồi đó, dưới ánh đèn trắng trên khán đài, trông rất cô đơn.

“Tư Triết, cậu có đi không?” Một người bạn trong đội gọi anh ta.

"Cậu đi trước đi, tôi có chút chuyện."

Tống Tư Triết bước đến chỗ Quách Tử Trần muốn nói chuyện với cậu, ai ngờ anh ta vừa bước đến nơi thì nghe thấy âm thanh nức nở nghẹn ngào.

Thanh âm kia thực sự rất đáng thương.

Tống Tư Triết lái xe về, anh ta gần đến cửa nhà, nhưng nghĩ đến bóng dáng gầy yếu trên sân chơi, ma sui quỷ khiến quay đầu lại.

Tống Tư Triết đến công ty Kha Sâm, nhân viên hầu như đã tan làm hết, nhưng Tống Tư Triết biết rõ Kha Sâm mấy ngày nay đang trong giai đoạn quan trọng gấp rút thu mua công ty xe hơi, khẳng định vẫn còn ở văn phòng.

Tống Tư Triết lịch sự gõ cửa.

“Vào đi.” Một giọng nam mệt mỏi từ bên trong truyền ra.

Tống Tư triết mở cửa và nhìn thấy Kha Sâm đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, hai tay không ngừng xoa xoa thái dương.

“Sâm.” Tống Tư Triết gọi anh.

“Làm sao vậy?” Kha Sâm đáp lại anh ta với giọng điệu phiền muộn, vẫn giữ nguyên động tác, không có mở mắt ra. anh bật cười một tiếng:

"Ai nói tôi muốn gϊếŧ em ấy?"

Vương Tân nhìn chằm chằm Kha Sâm, định cầu xin tha cho, bất ngờ một tiếng phanh xe chói tai vang lên giống như một con quái vật tiến tới trong màn đêm yên tĩnh và kỳ lạ.

Không quá hai phút, có tiếng bước chân vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.

Trương Thừa Văn đấm một cú vào mặt Kha Sâm, quát lớn:

"Kha Sâm! Anh có còn là con người không?"

Kha Sâm bị đánh đến cho khóe miệng bật ra máu, Trương Thừa Văn còn chưa hết giận, lại đánh thêm hai cái, tức giận nói:

"Món nợ này tôi sẽ tìm anh tính sổ!"

Kha Sâm dùng ngón tay lau vết máu ở khóe miệng, cười nói: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Vương Tân sợ hãi vội vàng giải thích: "Không phải tôi... Tôi không có nói với anh ba..."

Trương Thừa Văn đi ngang qua Vương Tân, nhìn chằm chằm Kha Sâm, cười khẩy:

"Anh nên vui mừng khi tôi tới đây."

Sau đó ôm lấy Quách Tử Trần và nói với Vương Tân: "Đi theo tôi."

Trương Thừa Văn sải bước đi nhanh, dù đang ôm người nhưng Vương Tân chạy theo không kịp, chờ Vương Tân lên khán đài, lúc này mới phát hiện Trương Thừa Văn lái một chiếc xe thể thao tới.

Vương Tân kinh ngạc: "Anh ba, không phải trước đây anh chưa từng chạy xe thể thao sao?"

"Cái này chạy nhanh hơn."

Vương Tân nghĩ thầm, chiếc xe này chỉ có hai chỗ, chẳng lẽ định để mình ở lại đây sao?

"Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước, chút nữa cậu tới chăm sóc cậu ấy."

Nói xong liền nhấn ga bỏ đi. Vương Tân run rẩy trước cơn gió lạnh.

Này... Không mang theo em cũng được, nhưng sao không thể để lại cho em một bộ quần áo...

"Vừa rồi tôi nhìn thấy Quách Tử Trẩn khóc trên khán đài sân vận động, tới nói cho cậu biết."

Tống Tư Triết dừng lại, rồi nói tiếp: "Sâm, đồ đã được tìm lại, đừng đẩy người ta vào chỗ chết."

Không khí yên lặng trong vài giây, Kha Sâm nghe thấy, nhưng không đáp.

Anh dựa người trên ghế sa lông mày càng thêm hung tợn, một lúc sau mới mở mắt.

"Không cần phải xen vào, cậu ấy tự tìm được."

Tống Tư Triết liếc nhìn Kha Sâm, cuối cùng không nói gì quay người rời đi.

Văn phòng lại trở nên yên ắng.

Kha Sâm phiền lòng, trái tim anh đập có chút loạn. Anh mở tài liệu sáp nhập trên bàn một cách bừa bãi, nhưng một chữ đều không xem. Trong tích tắc, anh đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, lấy điện thoại ra, tìm kiếm tài khoản xã hội của Quách Tử Trần và xem vòng bạn bè của cậu ấy.

Vòng kết nối bạn bè của Quách Tử Trần không có mấy người, Kha Sâm miễn cưỡng tìm được một tấm ảnh chụp Quách Tử Trần mặc đồng phục học sinh với vài đứa con trai cùng lớp.

Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cảm thấy người trong bức ảnh đang cười có chút chói mắt.

...

Bên này Tống Tư Triết nhận được cuộc gọi từ Kha Sâm ngay khi vừa lái xe vào cổng tiểu khu.

"Sâm, làm sao vậy?"

"Cậu vừa mới nói, cậu ấy ở đâu?"

………

Kha Sâm ngồi trước cửa sổ tầng hai của khán đài, nhìn chằm chằm bóng dáng bướng bỉnh trên sân, trong tay xoa nắn những chiếc đinh tán kim cương màu xanh lam, trong lòng chợt lóe lên một cảm xúc kỳ lạ.

Muốn nói chuyện với Quách Tử Trần.

“Em không lạnh sao?” Giọng nói xa lạ vang lên ở nơi yên tĩnh này, khiến trái tim Quách Tử Trần giật mình.

Cậu ngồi ở trên cỏ ngẩng đầu nhìn Kha Sâm.

"Anh tại sao lại tới đây?"

Kha Sâm tựa vào Quách Tử Trần cùng cậu ngồi xuống.

"Đến thăm em một chút."

Quách Tử Trần quay đầu nhìn thẳng vào mắt người bên cạnh.

"Qua đây thăm tôi, chuyện cười gì vậy."

Kha Sâm nhìn đôi mắt sáng ngời, đột nhiên duỗi tay đem cậu đè ở trên cỏ, bắt đầu hôn.

"Ưm ..."

Nụ hôn bất ngờ, Quách Tử Trần còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi của Kha Sâm đã rời khỏi miệng cậu.

Cậu che miệng, sắc mặt vốn xanh mét lập tức đỏ lên, tức giận đến mức đánh anh mấy cái.

"Anh anh anh ... anh lợi dụng tôi!"

Bàn tay to của Kha Sâm ôm trọn nắm đấm của Quách Tử Trần, mặt dán sát vào mặt cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói:

"Hôn em một cái có vấn đề gì sao?"

Quách Tử Trần sợ hãi, vội vàng đẩy anh ra.

"Tôi, tôi, tôi ... anh, anh đứng lên trước đã!"

Kha Sâm nhìn bộ dạng Quách Tử Trần, cười cười, giở trò đồϊ ҍạϊ .

"Không dậy nổi."

Kha Sâm đè lên người cậu như đá, đυ.ng phải vết bỏng trên ngực cậu, khiến cậu đau đớn thở một hơi.

"Đứng lên, ngực tôi đau!"

Vừa nói xong, vô số ngôi sao nhỏ lóe lên trong mắt Kha Sâm, anh duỗi tay bắt đầu kéo áo khoác của Quách Tử Trần xuống.

"Nào, tôi sẽ hôn em."

Quách Tử Trần mặt đỏ bừng.

"Hôn, hôn cái đầu anh! Đứng lên ... Nếu đứng dậy nữa tôi sẽ gọi người!"

Kha Sâm một tay ôm eo Quách Tử Trần, tay kia đặt ở lên vai phải cậu, anh lẩm bẩm nói: "Em kêu đi."

"Có ai không! Ưm ... Ưʍ..."

Anh bóp cằm cậu bắt đầu hôn một lần nữa, trực tiếp đem những lời trong miệng anh bật cười một tiếng:

"Ai nói tôi muốn gϊếŧ em ấy?"

Vương Tân nhìn chằm chằm Kha Sâm, định cầu xin tha cho, bất ngờ một tiếng phanh xe chói tai vang lên giống như một con quái vật tiến tới trong màn đêm yên tĩnh và kỳ lạ.

Không quá hai phút, có tiếng bước chân vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.

Trương Thừa Văn đấm một cú vào mặt Kha Sâm, quát lớn:

"Kha Sâm! Anh có còn là con người không?"

Kha Sâm bị đánh đến cho khóe miệng bật ra máu, Trương Thừa Văn còn chưa hết giận, lại đánh thêm hai cái, tức giận nói:

"Món nợ này tôi sẽ tìm anh tính sổ!"

Kha Sâm dùng ngón tay lau vết máu ở khóe miệng, cười nói: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Vương Tân sợ hãi vội vàng giải thích: "Không phải tôi... Tôi không có nói với anh ba..."

Trương Thừa Văn đi ngang qua Vương Tân, nhìn chằm chằm Kha Sâm, cười khẩy:

"Anh nên vui mừng khi tôi tới đây."

Sau đó ôm lấy Quách Tử Trần và nói với Vương Tân: "Đi theo tôi."

Trương Thừa Văn sải bước đi nhanh, dù đang ôm người nhưng Vương Tân chạy theo không kịp, chờ Vương Tân lên khán đài, lúc này mới phát hiện Trương Thừa Văn lái một chiếc xe thể thao tới.

Vương Tân kinh ngạc: "Anh ba, không phải trước đây anh chưa từng chạy xe thể thao sao?"

"Cái này chạy nhanh hơn."

Vương Tân nghĩ thầm, chiếc xe này chỉ có hai chỗ, chẳng lẽ định để mình ở lại đây sao?

"Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước, chút nữa cậu tới chăm sóc cậu ấy."

Nói xong liền nhấn ga bỏ đi. Vương Tân run rẩy trước cơn gió lạnh.

Này... Không mang theo em cũng được, nhưng sao không thể để lại cho em một bộ quần áo...

cậu phát ra nuốt vào trong miệng.

Tối nay anh chỉ muốn nhìn thấy cậu một chút, nhưng không ngờ anh lại không cẩn thận làm ra chuyện này. Anh bế cậu lên, đứng dậy và đi đến khán đài.

Anh đưa cậu lên tầng hai, thuận tiện khóa cửa lại.

Cậu có chút sợ hãi, cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.

"Đại ca, bình tĩnh ... Ở đây là sân vận động ..."

Kha Sâm nắm lấy tay Quách Tử Trần, đôi mắt đen ẩn chứa ý cười nhạt.

"Nói cho tôi biết, làm thế nào để tôi có thể bình tĩnh lại?"