Chương 2

Edit: Kar

Beta: Nguyệt Ca, Dâu

---

Đây là lần thứ hai Quách Tử Trần gặp Kha Sâm, bản thân cậu cũng không làm gì có lỗi với Kha Sâm, không cần phải sợ anh như vậy, nhưng từ ánh mắt đầu tiên cậu đã cảm thấy anh không phải là người tốt, người đàn ông này khuôn mặt lạnh băng, nhưng lại rất thích cười, làm cho cậu nghĩ đến câu thành ngữ: tiếu lí tàng đao ( nụ cười chứa dao ).

Đôi mắt hay cười như vậy trong anime thường là kiểu người tàn nhẫn, mọi người nghĩ một chút về sự khác nhau đi, lại nghĩ đến vẻ mặt lanh lợi ấy, Quách Tử Trần thấy Kha Sâm giống trùm cuối trong anime, là dạng người cười lên rất ôn nhu nhưng quay đầu lại gϊếŧ người không chớp mắt.

Lần gặp đầu tiên đã có thành kiến như vậy trong lòng, sau này cũng không trông đợi điều gì tốt đẹp .

Cũng may Quách Tử Trần trời sinh tính tình cực kì nóng nảy, nhưng cũng không ngốc, cậu sẽ không trêu chọc vào những người khiến mình không thoải mái như vậy.

Quách Tử Trần cũng coi như tự biết lượng sức mình, lúc nên cúi đầu, cậu sẽ không cúi đầu mà là trực tiếp nằm úp sấp xuống.

"A!Đây không phải là người tôi mới gặp hôm qua trong vườn hoa, Kha, Kha gì đó?"

Kha Sâm nói với dì bán đồ uống: "Cho tôi một loong coca."

Quay đầu lại hỏi Quách Tử Trần: "Tôi là Kha Sâm, không phải hôm qua nói cho cậu rồi sao?"

Quách Tử Trần nhức đầu, làm ra vẻ xấu hổ.

"Đúng đúng, xem trí nhớ của tôi này."

Quách Tử Trần tiếng phổ thông không tốt, vừa nghe Kha Sâm nói tên chính mình, nhất thời không phản ứng kịp, nhưng lại khiến cậu nghĩ đến hai chữ "dập đầu."

Phốc, Quách Tử Trần cười không có ý tốt, cha mẹ anh có phải cố ý hay không mà đặt cho con mình tên "dập đầu".

"Ôi, anh là "Kha" nào "Sâm" nào?"

Kha Sâm đưa điện thoại ra, gõ tên mình lên màn hình điện thoại.

"Này."

"A, thì ra là chữ Sâm này, nếu không phải anh tên này, tôi còn biết chữ Kha kia là gì."

Quách Tử Trần nhìn Vương Bối Bối đang chống cằm.

"Bạn nhỏ kia đang chờ tôi, chúng ta có cơ hội gặp lại sẽ nói chuyện, đi trước nha."

Quách Tử Trần lấy khăn giấy, thuận tay mua thêm chai sữa đậu nành. Cậu hiển nhiên không muốn nói nhiều, nhưng cậu không nhận ra khi cậu mua sữa đậu nành, Kha Sâm vẫn đứng phía sau cậu, Kha Sâm nắm lấy cánh tay Quách Tử Trần, hỏi cậu:

"Bạn nhỏ của cậu?"

"Khụ~"

Quách Tử Trần ho khan hai tiếng, cậu không quản lí được biểu cảm, giờ phút này vẻ mặt vừa vui lại vừa xấu hổ giống như một quả cà chua được lai giống, nửa đỏ nửa vàng.

"Này, tôi có chút thích cô ấy, nhưng chuyện còn chưa thành đâu~"

Kha Sâm gắt gao túm lấy tay cậu, sức lực người nọ không nhỏ, làm cánh tay Quách Tử Trần đỏ lên một mảng, cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Cậu có ý với cô ta?"

Quách Tử Trần là một thẳng nam cứng như thép, không quen bị một người đàn ông to lớn túm lấy tay, nếu ở Đông Bắc, đây chính là tư thế muốn đánh nhau.

Cũng may Vương Tân vừa kịp đuổi tới mới ngăn lại cuộc trò chuyện quái lạ này, chỉ là Vương Tân không thèm quan tâm đầu đuôi câu chuyện, mắng Quách Tử Trần.

"Quách Tử Trần, cậu mẹ nó mua khăn giấy ở đâu vậy? Cậu chạy đến rừng nhiệt đới chặt cây rồi tự [Tin nhắn đã thu hồi]

làm giấy hả? Cậu còn không trở về, nước cà chua trên miệng Vương Bối Bối cũng khô hết rồi, còn lau cái rắm gì nữa!"

"Eh eh eh, không phải, đừng mắng tôi nữa, uống sữa đậu nành cho hạ hoả nào."

Quách Tử Trần đem sữa đậu nành vốn định mua cho Vương Bối Bối, lại mở ra cho Vương Tân, Vương Tân nhìn cậu mà không cầm lấy, càu nhàu uống một ngụm lớn, nhìn thấy ánh mắt Kha Sâm, thiếu chút nữa đã phun hết sữa.

Vương Tân khó khăn nuốt ngụm sữa đậu nành trở lại, kích động nhìn Kha Sâm nói năng lộn xộn.

"Sâm, Sâm ca? Thật là anh! Anh còn nhớ em không?"

Người ngoài đều nói Kha Sâm là hoàng tử trong truyện cổ tích, không chỉ có tiền, lại còn ôn nhu, khi gặp người khác thì không bao giờ quên, anh có thể nhớ rõ người ta chỉ qua vài lần nói chuyện, làm cho người khác cảm thấy bản thân rất giá trị.

Thật ra lâu rồi không gặp, Kha Sâm đã quên mất họ của Vương Tân, nhưng mơ hồ nhớ rõ trong tên cậu ta có chữ Tân, vì vậy anh không nhắc đến họ.

"Tôi nhớ cậu, cậu là Tân Tân, bạn trung học của Thừa Văn."

Một câu Tân Tân làm Vương Tân mở cờ trong bụng.

"Hi! Tôi vẫn còn ở chung phòng ngủ với anh ba đấy."

"Vậy à, làm phiền cậu chiếu cố cậu ấy."

Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện vui vẻ, tuy rằng đều là những lời khách sáo, nhưng Quách Tử Trần phát hiện Vương Tân người này kì thật rất thần kỳ, ai cậu ta cũng biết, chẳng lẽ cậu ta cũng là đại ca sao?

Kha Sâm đứng trước chỗ bán đồ uống chừng mười phút, trước sau có không ít cô gái lén lút chụp trộm anh, đến khi có người chạy đến quang minh chính đại xin chụp ảnh chung, Quách Tử Trần mới xem thường, nghĩ thầm, cứ làm như mình là minh tinh không bằng.

Vương Bối Bối ngay từ đầu còn ngoan ngoãn chờ Quách Tử Trần trở về, cả bàn ăn đều đã bị cô ăn sạch cũng không thấy người đâu, ngay cả Vương Tân vừa nãy ra ngoài tìm người cũng không thấy về, cô rốt cục cũng ngồi không yên, liếʍ sạch nước cà chua trên khoé miệng, chạy đi tìm Quách Tử Trần, bắt lấy góc áo cậu.

"Cậu, cậu đang làm cái gì vậy... ăn cơm xong, không đi sao?"

Quách Tử Trần vỗ nhẹ đầu Vương Bối Bối, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi. Đi, chúng ta ra chỗ mát trên sân thể dục chờ."

Kha Sâm quan sát rõ ràng động tác mờ ám của hai người, anh vượt qua vòng vây của đám nữ sinh, đi đến trước mặt Vương Bối Bối.

Vương Bối Bối là một cô gái nhỏ đáng yêu, chỉ cao khoảng một mét sáu, chỉ cao đến ngực Kha Sâm, anh rũ mắt xuống nhìn cô.

"Em có bạn trai chưa?"

Kha Sâm ôn nhu nói, lực sát thương quá lớn. Những cô gái sau lưng Kha Sâm "A!" Một tiếng thét chói tai, khiến màng tai Quách Tử Trần như bị xuyên thủng.

Vương Bối Bối cảm nhận những ánh mắt phẫn nộ của những cô gái xinh đẹp xung quanh, bị hỏi đến ngẫn người, theo bản năng trả lời.

"Không, không có!"

"Thật không, làm quen một chút. Tôi là Kha Sâm, khoa tài chính khoá 172."

"Em, em là Vương Bối Bối, khoa tài chính khoá 204."

Kha Sâm đứng thẳng người, đối mặt với Quách Tử Trần, nhưng lại không biết anh đang nói với ai.

"Sau này có gì khó khăn thì tìm tôi."

Quách Tử Trần: ?

Mẹ nó, cái nắm tay đầu [Tin nhắn đã thu hồi]

tiên!

Cậu sống mười tám năm, chưa bao giờ gặp được người vô liêm sỉ như vậy. Nói một chút, nào có người công khai cướp bạn gái người ta như vậy?

Cướp vợ của người ta cũng giống như đào mồ chôn tổ tiên vậy, tội không thể tha. Quách Tử Trần nghĩ, Kha Sâm nếu dám giành Vương Bối Bối với cậu, cậu sẽ gϊếŧ chết anh.

Lời này kỳ thật Quách Tử Trần cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, dù sao 1m78 của Quách Tử Trần so với tầm 1m87 bụng sáu múi của Kha Sâm, quả thực là, tạm coi là gà bệnh gặp võ sĩ. Để tìm ra lỗi, cậu còn chưa kịp đạp nước hai cái, đã bị đập chết.

Quách Tử Trần cảm thấy bản thân không sợ trời không sợ đất, nhưng cậu cũng rõ ràng, dùng sáu chữ để hình dung "đáng thương và không đáng tin” , lúc trước học trung học làm đàn em Vương Nhị Hải, không ít lần qua lại với nhóm hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), nhưng cậu luôn bị đánh rồi ôm mặt hô to với đối phương:

"Cậu chờ tôi, tôi tìm đại ca đến."

Nhớ đến lần đó cậu với Vương Nhị Hải đối đầu với bọn Lý Thiết Quân nên chúng đã yêu cầu anh em của Vương Nhị Hải gây rắc rối cho cậu, Quách Tử Trần có thói quen đánh đòn phủ đầu, yên lặng mà di chuyển như thỏ, thừa dịp đối phương tự cao tự đại giảng giải quy tắc , không cho quân địch có cơ hội thở dốc. Cậu động thủ đánh vào cái miệng rộng, sau đó bỏ chạy, để lại bạn thân bám trụ trên chiến trường.

Tình cờ Lý Thiết Quân cũng không vừa mắt Vương Nhị Hải, vốn ân oán giữa hai người đã lâu giờ có Quách Tử Trần châm lửa, cuối cùng hai bên hẹn nhau ở ngoại thành đánh nhau, hai bên đều tuyên bố phải gϊếŧ chết đối phương sau đó máu bắt tung tóe, cuối cùng cầm đầu gây chuyện Quách Tử Trần và cha cậu Quách Chiếm Hùng khiêng cái cuốc ra, lấy cớ phải ở nhà nhặt đậu phộng.

Loại hàng này, nói cậu là đồng đội lợn cũng còn dễ nghe.

Thứ sáu tuần này, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, Vương Bối Bối với bạn cùng phòng ra ngoài tụ họp, thừa dịp này, Vương Tân nghiêm túc hỏi Quách Tử Trần:

"Cậu quen biết Kha Sâm?"

Quách Tử Trần vẫn đang vắt óc tìm cách đối phó Kha Sâm, lại nghe Vương Tân nhắc đến Kha Sâm, có chút tức giận.

"Cút đi, không biết!"

"Shit! Điên hả! Nổi điên với tôi làm gì!"

Vương Tân vô tâm vô phế, bị Quách Tử Trần cáu bẩn ai mà thấy thoải mái nổi, Vương Tân hét vào mặt Quách Tử Bụi:

"Tôi, mẹ nó không thèm quản cậu!"

Quách Tử Trần bị Vương Tân mắng giống như một tảng băng đè trên đầu, nháy mắt đã tỉnh táo lại.

"Thực xin lỗi, này, nhìn cái miệng tôi này. Cậu đừng giận, tôi tức giận cái tên kia dụ dỗ Vương Bối Bối."

Vương Tân lau nước mắt: "Con mẹ nó cậu tức giận thì mắng tôi! Tôi lớn như vậy còn chưa bị ai mắng như vậy đâu!"

Quách Tử Trần nhíu mày, vỗ lưng cậu ta.

"Được rồi, cậu sao lại giống con gái vậy. Tôi sai rồi, tôi xin lỗi."

Vương Tân quay đầu, không đáp lại Quách Tử Trần.

Quách Tử Trần lấy cùi chỏ chọc chọc vào bụng cậu ta.

"Này, tối nay tôi mời cậu uống canh thịt cừu."

Lúc này Vương Tân mới quay đầu, nhìn cậu liếc mắt một cái.

“Được, tôi tha thứ cho cậu.”

Buổi tối cả hai ngồi uống canh thịt cừu, Vương Tân hét với ông chủ: "Ông chủ, thêm hai phần bụng! [Tin nhắn đã thu hồi]

tiên!

Cậu sống mười tám năm, chưa bao giờ gặp được người vô liêm sỉ như vậy. Nói một chút, nào có người công khai cướp bạn gái người ta như vậy?

Cướp vợ của người ta cũng giống như đào mồ chôn tổ tiên vậy, tội không thể tha. Quách Tử Trần nghĩ, Kha Sâm nếu dám giành Vương Bối Bối với cậu, cậu sẽ gϊếŧ chết anh.

Lời này kỳ thật Quách Tử Trần cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, dù sao 1m78 của Quách Tử Trần so với tầm 1m87 bụng sáu múi của Kha Sâm, quả thực là, tạm coi là gà bệnh gặp võ sĩ. Để tìm ra lỗi, cậu còn chưa kịp đạp nước hai cái, đã bị đập chết.

Quách Tử Trần cảm thấy bản thân không sợ trời không sợ đất, nhưng cậu cũng rõ ràng, dùng sáu chữ để hình dung "đáng thương và không đáng tin” , lúc trước học trung học làm đàn em Vương Nhị Hải, không ít lần qua lại với nhóm hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), nhưng cậu luôn bị đánh rồi ôm mặt hô to với đối phương:

"Cậu chờ tôi, tôi tìm đại ca đến."

Nhớ đến lần đó cậu với Vương Nhị Hải đối đầu với bọn Lý Thiết Quân nên chúng đã yêu cầu anh em của Vương Nhị Hải gây rắc rối cho cậu, Quách Tử Trần có thói quen đánh đòn phủ đầu, yên lặng mà di chuyển như thỏ, thừa dịp đối phương tự cao tự đại giảng giải quy tắc , không cho quân địch có cơ hội thở dốc. Cậu động thủ đánh vào cái miệng rộng, sau đó bỏ chạy, để lại bạn thân bám trụ trên chiến trường.

Tình cờ Lý Thiết Quân cũng không vừa mắt Vương Nhị Hải, vốn ân oán giữa hai người đã lâu giờ có Quách Tử Trần châm lửa, cuối cùng hai bên hẹn nhau ở ngoại thành đánh nhau, hai bên đều tuyên bố phải gϊếŧ chết đối phương sau đó máu bắt tung tóe, cuối cùng cầm đầu gây chuyện Quách Tử Trần và cha cậu Quách Chiếm Hùng khiêng cái cuốc ra, lấy cớ phải ở nhà nhặt đậu phộng.

Loại hàng này, nói cậu là đồng đội lợn cũng còn dễ nghe.

Thứ sáu tuần này, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, Vương Bối Bối với bạn cùng phòng ra ngoài tụ họp, thừa dịp này, Vương Tân nghiêm túc hỏi Quách Tử Trần:

"Cậu quen biết Kha Sâm?"

Quách Tử Trần vẫn đang vắt óc tìm cách đối phó Kha Sâm, lại nghe Vương Tân nhắc đến Kha Sâm, có chút tức giận.

"Cút đi, không biết!"

"Shit! Điên hả! Nổi điên với tôi làm gì!"

Vương Tân vô tâm vô phế, bị Quách Tử Trần cáu bẩn ai mà thấy thoải mái nổi, Vương Tân hét vào mặt Quách Tử Bụi:

"Tôi, mẹ nó không thèm quản cậu!"

Quách Tử Trần bị Vương Tân mắng giống như một tảng băng đè trên đầu, nháy mắt đã tỉnh táo lại.

"Thực xin lỗi, này, nhìn cái miệng tôi này. Cậu đừng giận, tôi tức giận cái tên kia dụ dỗ Vương Bối Bối."

Vương Tân lau nước mắt: "Con mẹ nó cậu tức giận thì mắng tôi! Tôi lớn như vậy còn chưa bị ai mắng như vậy đâu!"

Quách Tử Trần nhíu mày, vỗ lưng cậu ta.

"Được rồi, cậu sao lại giống con gái vậy. Tôi sai rồi, tôi xin lỗi."

Vương Tân quay đầu, không đáp lại Quách Tử Trần.

Quách Tử Trần lấy cùi chỏ chọc chọc vào bụng cậu ta.

"Này, tối nay tôi mời cậu uống canh thịt cừu."

Lúc này Vương Tân mới quay đầu, nhìn cậu liếc mắt một cái.

“Được, tôi tha thứ cho cậu.”

Buổi tối cả hai ngồi uống canh thịt cừu, Vương Tân hét với ông chủ: "Ông chủ, thêm hai phần bụng!

"

Quách Tử Trần chạy tới che miệng Vương Tân.

"Này, bình tĩnh! Tôi no rồi! Cậu không biết dạ dày đắt lắm sao?" Quay lại hô to với ông chủ: "Ông chủ, hai phần bụng khi nãy bọn tôi không cần nữa, cho hai quả trứng kho."

Vương Tân dở khóc dở cười.

“Nhóc con, cậu được lắm!”

"Nói chính sự, cậu quen Kha Sâm sao?"

Quách Tử Trần bỏ thêm ba thìa dầu ớt vào bát, nói với cậu ta.

"Không quen, chỉ là có gặp hai lần."

Vương Tân thấy bát Quách Tử Trần đỏ rực một lớp dầu ớt, dạ dày liền thấy nhói.

"Cậu thật có thể ăn cay. Tôi nói có cậu biết, chuyện của Vương Bối Bối, nếu Kha Sâm thật sự theo đuổi cô ấy, cậu ngàn vạn lần đừng động, con gái mà, có rất nhiều, cậu đừng chọc vào Kha Sâm, nếu không thì bốn năm này cậu sẽ không trải qua tốt lành."

Lời này Quách Tử Trần không thích nghe.

"Cậu thật thô tục, tình yêu không thể vì có tình địch thì lùi bước, chưa từng nghe chân ái là vô địch sao?"

"Dẹp đi, tôi nói cho cậu biết, Kha Sâm nếu để ý đến ai, không ai dám từ chối, cũng không có người nào từ chối."

"Thì làm sao?"

"Người ta vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền."

Nói đến người này, Vương Tân đặt đũa lên bàn, nghiêm túc nói: "Hơn nữa có thể khiến cậu sống không nổi quá một giây."

Vương Tân nói không để cậu sống nổi quá một giây cũng không biết trong lòng Quách Tử Trần nghĩ gì, cậu bỏ thêm vào bát vài thìa dầu ớt, uống hết không để thừa giọt nào, lấy giấy ăn lau miệng, lúc này mới nhún vai với Vương Tân.

"Được rồi, các cậu đều là lão đại, tôi không thể trêu vào."

Kể từ ngày đó, Quách Tử Trần không gặp lại Kha Sâm, mà quan hệ với Vương Bối Bối cũng ngày càng mập mờ, hai người tuy rằng không chọc thủng lớp màn kia, nhưng mọi người trong lòng đều rõ, sớm gì hai người cũng đến với nhau.

Có vẻ như mọi thứ đều đang diễn biến tốt đẹp.