Chương 3

Edit: Kar

Beta: Nguyệt Ca, Dâu

----

Hôm nay Vương Bối Bối cùng Quách Tử Trần đi thư viện đọc sách, cậu ngồi làm bài thi toán, Vương Bối Bối thì đọc sách ngoại khoá, cô vừa đọc sách vừa mải mê si ngốc, cô dán mắt vào khuôn mặt cậu, sau đó tưởng tượng nam diễn viên trong sách thành hình dáng cậu.

Vương Bối Bối chống cằm, cười khanh khách nhìn Quách Tử Trần, nói với cậu.

"Tử Trần, Thư Trung nói, hai người yêu nhau thời học đại học, cuối cùng sẽ không thể ở chung, cậu nghĩ đi, có nhiều người không phải đều kết hôn với mối tình đầu."

Quách Tử Trần đầu cũng không nâng lên, cầm bút bi viết soàn soạt.

"Newton còn nói vi phân, tích phân không liên quan đến Leibniz, nhưng bây giờ chúng ta không phải vẫn dùng đến công thức của Newton-Leibniz để tính tích phân xác định sao?"

Vương Bối Bối là nữ sinh thuộc khoa xã hội cảm giác lãng mạn trong lòng bị dập tắt, vẻ mặt đình trệ hỏi cậu:

"Tử Trần, cậu đang nói gì vậy?"

"Tớ đang nói, chân lý phải được kiểm tra thông qua thực hành."

Vương Bối Bối: "?"

"Có chút đạo lý, nhưng chúng vẫn là sự thật mà không cần qua kiểm nghiệm."

Phía sau hai người vang lên âm thanh quen thuộc.

"Người anh em, cậu đây là chủ nghĩa duy tâm siêu việt à."

Quách Tử Trần nói xong quay đầu lại, thấy vẻ mặt đầy ý cười của Kha Sâm ở đằng sau cậu.

Đột nhiên nhìn thấy Kha Sâm, trống ngực Quách Tử Trần đột nhiên nhảy loạn, cậu cảm thấy sẽ có tai nạn tồi tệ nào đó sắp ập xuống đầu cậu.

Đây là lần thứ ba Quách Tử Trần gặp Kha Sâm, tuy cậu không thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, Kha Sâm cực kỳ đẹp trai, hơn nữa từ đầu đến cuối đều cư xử khiêm tốn, cả người Kha Sâm mang đến cảm giác thần tiên khiến cậu cảm thấy anh giống như công tử thời Đường, Tống bước ra từ tranh thuỷ mặc.

"Cậu nói sao thì là vậy. Tối rảnh không, không ngại thì ăn với tôi một bữa cơm chứ?"

Quách Tử Trần vừa nghe, trong lòng nháy mắt khởi động trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cậu tự nhận mình chưa bao giờ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng địch đã đánh tới cửa nhà, bản thân sao để mặc cho địch xâm lược.

"Ha hả ~ sao có thể không rảnh được, ăn cơm chung với học trưởng là vinh hạnh của tôi."

Kha Sâm đỡ cái ghế phía sau Quách Tử Trần, nhìn lướt qua bài thi của cậu, sau đó anh bao lấy tay trái đang cầm bút của cậu, đặt ngực trên ghế, cúi người xuống, vẽ một vòng tròn ngay câu hỏi đầu tiên.

"Bài này, sai rồi, đề không nói có thể dẫn đường thứ hai, không thể dùng L"Hopital. Với lại, tối mai 7 giờ lại đây tôi chỉ em."

Hành động này đối với Quách Tử Trần giống như hai sư tử đực đang giành giật bạn đời, công khai tuyên chiến với kẻ thù của mình.

Nhưng trước mặt Vương Bối Bối, cậu không thể trở mặt, chỉ có thể ngoài cười trong không cười nói:

"Cảm ơn học trưởng nhắc nhở, là tôi sơ ý. Với lại không cần phiền học trưởng, anh nói cho tôi biết chỗ ăn là được, tôi tự đến."

Kha Sâm quay đầu nhìn chằm chằm ánh mắt Quách Tử Trần một hồi, sau đó đứng dậy.

"Vậy thì tối mai gặp."

Vương Bối Bối không giống Quách Tử Trần, cô bẩm sinh mẫn cảm, hành động của Kha Sâm và Quách Tử Trần làm cho trong lòng cô có chút không thoải mái. Nhưng cô cũng không dám nghĩ sâu xa, ngập ngừng nói:

"Tử Trần, cậu với Kha học trưởng có quan hệ gì?"

Quách Tử Trần thấy Vương Bối Bối hỏi vấn đề này có chút kỳ quái.

"Còn có thể là quan hệ gì nữa, oan gia."

Vương Bối Bối dùng bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy tay trái Quách Tử Trần.

"Nếu là oan gia, cậu sẽ không ăn cơm với anh ấy, ngày mai chúng ta đi ăn bánh trôi đường đỏ, không phải cậu luôn muốn ăn à?"

Quách Tử Trần rụt tay lại, xẹt qua cô.

"Sau này đừng động tay động chân trong thư viện, đây là nơi học tập."

Vương Bối Bối bị Quách Tử Trần oán giận giống như búa đập vào ngực.

Tại sao lúc bị Kha Sâm sờ tay, cậu không nói với anh ta nơi này là nơi để học tập?

Vương Bối Bối ném bút của Quách Tử Trần cầm trong tay xuống bàn, bàn gỗ bị va chạm vang lên tiếng giòn vang, âm thanh thật ra không lớn, nhưng trong thư viện yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách, âm thanh này thập phần chói tai.

Lần đầu Quách Tử Trần thấy Vương Bối Bối như vậy, đứng dậy hỏi cô:

"Tự dưng có chuyện gì vậy? Ném đồ là không được, ở nơi công cộng phải có đạo đức nơi công cộng, cậu quăng đồ người khác sẽ cảm thấy phiền."

Khuôn mặt Vương Bối Bối đỏ bừng vì tức giận, cô hét to với Quách Tử Trần:

"Tôi khiến người khác thấy phiền đúng không? Vậy cậu tìm Kha Sâm đi! Anh ta không làm người khác phiền!"

Quách Tử Trần bị cô làm cho sửng sốt, ánh mắt xung quanh ngày càng nhiều, có trách cứ, có tò mò, có tức giận, điều này làm cậu thập phần xấu hổ, cậu vội vàng đứng dậy kéo Vương Bối Bối ra ngoài, mới vừa ra khỏi cửa, cậu trách cứ cô.

"Này! Làm sao vậy? Ở thư viện không được ồn ào! Cậu nhìn xem xung quanh mọi người đều nhìn chúng ta đó!"

Trên mặt Vương Bối Bối đẫm lệ, cô hét vào mặt cậu: "Cậu với Kha Sâm rốt cuộc có quan hệ gì!"

Quách Tử Trần bỏ tay cô ra, tức giận nói: “Cậu nói xong chưa?”

Đây là lần đầu tiên Quách Tử Trần và Vương Bối Bối cãi nhau, cũng là lần cuối họ cãi nhau.

Vào một ngày nào đó trong tương lai, Quách Tử Trần ngẫu nhiên nhớ đến cô, nghĩ thầm rằng, mình lúc đó thật sự thích cô ấy. Cậu nghĩ hàng ngàn cách để tranh giành Vương Bối Bối với Kha Sâm, nhưng chưa từng nghĩ đến Kha Sâm coi trọng mình.

Buổi tối 11 giờ 30, Quách Tử Trần làm xong hai bộ đề Tiếng Anh, duỗi thắt lưng, vừa định đi đánh răng, đột nhiên điện thoại reo lên. Cậu còn tưởng rằng Vương Bối Bối nhắn tin cho cậu, mở ra xem lại thấy là tin nhắn của một người xa lạ, gửi địa chỉ khách sạn.

Lúc này cậu mới nhớ ra đã hẹn ăn cơm với Kha Sâm vào ban ngày, chắc là Kha Sâm gửi, nhưng mình đâu nói cho anh ta biết số điện thoại đâu?

Buổi tối ngày hôm sau, Quách Tử Trần xin nghỉ phép với ông chủ, trở về kí túc xá thay bộ quần áo sạch sẽ, gội đầu, bày ra tư thế "Cho dù đánh không lại ngươi, ta sẽ chết chung với ngươi.", khí thế hiên ngang ra khỏi cổng trường đại học.

Chỉ là khi cậu đến khách sạn Kha Sâm đã đặt, nhìn thấy khách sạn 33 tầng trước mắt, chân cậu có chút mềm nhũn, trực giác mách bảo mình đến nhầm chỗ.

Cậu đứng trước cửa khách sạn do dự không dám đi vào, đột nhiên thấy một toà nhà nhỏ hai lầu bên cạnh khách sạn, trên đó có treo một tấm bảng lớn “Mì béo”, cậu mới thấy nhẹ nhõm.

Chắc là nhầm rồi, nơi họ hẹn nhau có thể là nhà hàng bên kia.

Quách Tử Trần lướt qua bể phun nước trước cửa khách sạn, đi về phía quán mì, đột nhiên một chùm đèn xe chiếu vào, cậu vô thức lui về phía sau vài bước, không ngờ chiếc xe lại dừng lại bên mình, người trong xe bước xuống, vòng qua đầu xe, kính cẩn mở cửa hàng ghế sau, một bên chân dài của Kha Sâm, sau đó bước xuống xe một cách tao nhã mà lại bá đạo.

Quách Tử Trần: "........."

Khoảng cách giữa con người thật chênh lệch, sau khi sinh ra đã định sẵn rồi.

Kha Sâm hiển nhiên là thấy Quách Tử Trần nên mới ngừng xe, xuống xe sau đó trực tiếp bước tới chỗ cậu hỏi:

"Sao không đi vào?"

Kha Sâm mang Quách Tử Trần đi vào khách sạn, khách sạn trang trí lộng lẫy khiến cậu có chút sững sờ, cậu đột nhiên nhớ đến những lời Vương Tân khuyên bảo.

Cậu thực sự muốn về kí túc xá ăn mì lạnh.

"Học trưởng, cái kia, thật ra..."

Quách Tử Trần còn chưa nói xong, Kha Sâm đã kéo cậu tới trước cửa.

"Ừm? Cái gì."

"Thật ra, nếu anh thích Vương Bối Bối, nếu anh thật sự đối xử tốt với cô ấy, tôi cũng không phải... A? Má ơi, mấy người này là ai?"

Phòng riêng khá lớn, lần đầu tiên Quách Tử Trần đến nơi sa hoa như vậy, vội vàng liếc mắt, bên trong có bảy tám người, tất cả đều cao hơn cậu một cái đầu, mặc âu phục còn vuốt keo, thoạt nhìn bên ngoài lịch sự nhưng bên trong cặn bã.

Kha Sâm nhẹ giọng nói với cậu:" Không cần sợ, họ đều là bạn của tôi."

Thôi đi... Vì là bạn của anh nên tôi mới sợ. Quách Tử Trần giờ phút này đặc biệt hối hận vì sao không mang thêm mấy đứa bạn tới đây để giữ thể diện cho cậu.

"Ui ~ Chị dâu nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi?"

Người nói chuyện là Cố Nhất Ngôn, cậu ta thoạt nhìn cao hơn Kha Sâm, mặc áo yếm, để lộ phần cơ dày và cứng ở khuỷu tay, da hơi ngăm đen, tóc húi cua không dài quá 1.5 cm, tóc có vẻ dày, vuốt keo vô cùng đặc biệt.

Quách Tử Trần thấy khẩu khí của anh ta có chút quen, có chút giống Trương Thừa Văn.

Quách Tử Trần ngẩng đầu buột miệng hỏi: "Chị dâu nhỏ?"

Kha Sâm không nhìn cậu, mà nhìn Cố Nhất Ngôn trầm giọng nói:

"Không kiên nhẫn thì cút ra ngoài."

"Ôi, sao? Tôi nói sai gì à?"

Tống Tư Triết chạy qua hoà giải.

"Mau ngồi đi, chờ hai người cả nửa ngày, đồ ăn cũng lạnh rồi."

Quách Tử Trần có chút lơ mơ, không hiểu đây là tình huống gì.

"Học trưởng, a, tôi đột nhiên nhớ ra giặt quần áo nhưng chưa lấy ra, tôi về trước..."

Kha Sâm không đáp lại lời cậu, kéo cậu bước vào, kéo ghế ra giúp cậu nhẹ giọng ra lệnh:

"Ngồi xuống."

Hai chữ rõ ràng rất nhẹ nhàng, lại khiến cậu như bước vào hầm băng.

Người nọ rõ ràng đầy ý cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Phòng riêng được lắp hệ thống sưởi, rất ấm áp, mở điều hoà làm lạnh. Một lúc sau Kha Sâm hỏi cậu:

"Có lạnh không?"

Quách Tử Trần ngồi đối diện với điều hoà, từng đợt khí lạnh thổi phía sau lưng cậu, có thể không lạnh sao, nhưng cậu không già mồm cãi láo, cũng không dám nói, chỉ nói qua loa:

"Ha hả, không lạnh ~"

"Ăn cơm đi."

Kha Sâm nói một câu, những người khác bắt đầu động đũa, nhưng Quách Tử Trần không dám động, Tống Tư Triết thấy vậy, nói với cậu:

"Đừng căng thẳng, mọi người đều là bạn của Sâm ca, sau này cũng sẽ là bạn của cậu."

"A.. Ha hả à... Cảm ơn anh."

Quách Tử Trần kiên trì cảm ơn, nhưng dù có suy nghĩ cẩn thận thế nào, cũng không hiểu được lời này của Tống Tư Triết.

Từ lúc Quách Tử Trần vừa mới bước vào cửa, luôn cảm nhận được có người nào đó luôn nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cậu lúng túng nghĩ không biết lúc mình ra khỏi cửa đã rửa mặt hay chưa.

Người nọ nhấp một ngụm canh, nghiền ngẫm nhìn cậu nói:

"Ôi chao, Sâm ca, cho tôi mượn cậu ấy chơi đùa một chút."

Kha Sâm buông đũa xuống.

"Muốn chết?"

Người nọ không nghĩ đến Kha Sâm sẽ phản ứng như vậy, vẻ mặt lúng túng:

"Trước đây chưa từng thấy anh che chở người nào như vậy."

Quách Tử Trần: ?