Chương 5

Edit: Quần Hoa

Beta: Dâu

Trước nay Vương Tân không ngủ lại kí túc xá vào thứ bảy và chủ nhật, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Sau khi Quách Tử Trần trở về phòng ngủ thì ôm chăn nằm trên giường, cậu không muốn khóc nhưng những chuyện thị phi rắc rối từ tối qua đến sáng nay thi nhau tới kí©h thí©ɧ tuyến lệ cậu, cũng đập tan lòng tự tôn của cậu, khiến tinh thần cùng thể chất cậu đều chịu sự tra tấn.

Trước đây cậu đọc báo thấy một cô gái bị cưỡиɠ ɧϊếp nên tự tử thì thấy thương xót, còn có chút khinh bỉ, cậu cảm thấy vì. . .loại chuyện này mà tự sát thật không đáng, sinh mạng đáng quý như vậy, chỉ cần kiên cường bất khuất chống lại mưa to gió lớn trong đêm đen thì Thượng Đế sẽ ban cho cậu ánh ban mai lúc sáng sớm và chắc chắn sau cơn mưa trời sẽ sáng thôi.

Tất nhiên, đó là suy nghĩ của một người ngoài cuộc, cậu bây giờ đã không có lập trường gì để nói những câu này. Chỉ có tự mình trải nghiệm mới hiểu rõ thế nào là đồng cảm.

Dạ dày truyền tới từng đợt buồn nôn làm cậu nôn khan không ngừng, phía sau cảm giác đau như bị xé rách nhắc nhở điều cậu vừa phải trải qua. Nếu chỉ có những chuyện này cậu vẫn có thể chịu đựng, nhưng ánh mắt khinh bỉ của Trương Thừa Văn, thái độ khịt mũi coi thường mới là cổ độc gặm nhấm thần kinh cậu, khiến cậu thống khổ lại đau lòng.

Tinh thần chịu dằn vặt so với thân thể đau đớn còn đáng sợ hơn.

Quách Tử Trần không ăn cơm mà chìm vào giấc ngủ, không biết ngủ được mấy tiếng thì bị ác mộng đánh thức, sau đó lại ngủ, giày vò như vậy từ sáng thứ bảy cho đến chiều chủ nhật, phòng ngủ không mở đèn, cũng không ra khỏi cửa, cứ vậy nằm lặng trên giường.

Khoảng 5 giờ chiều chủ nhật, Quách Tử Trần nhắn tin hỏi Vương Tân lúc nào trở về, cậu muốn nghe Vương Tân nói chuyện trêu đùa, ngày mai còn phải đi học, cậu đã giày vò bản thân suốt hai ngày qua, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.

Năm giờ chiều, điện thoại Quách Tử Trần rung lên, cậu lục lọi tìm điện thoại dưới gối trong bóng tối, muốn nhắn Vương Tân mua giúp một suất bánh cậu thường ăn, bỏ thêm nhiều ớt.

Ai ngờ được tin nhắn là của Kha Sâm.

《 Đang ở đâu? 》

Quách Tử Trần đang buồn bực, nào có tâm trạng đáp lại anh, vừa ấn tắt màn hình thì Kha Sâm lại gửi tin nhắn tới

《Xuống đây, đi ăn cơm. 》

"Tôi ăn cơm con mẹ anh!"

Quách Tử Trần tức giận, cậu ném mạnh điện thoại vào tường, ánh sáng ở màn hình di động xẹt qua phòng ngủ không bật đèn, lạch cạch một tiếng vỡ tan tành, linh kiện điện thoại bay cả ra ngoài.

Quách Tử Trần muốn đâm chết Kha Sâm nhưng lại thấy có lỗi với cha mình.

Ước chừng mười phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, người bên ngoài vừa gõ cửa vừa ra lệnh.

"Mở cửa."

Quách Tử Trần chẳng buồn để ý, phòng ngủ không bật đèn, bên trong tối như mực, chỉ cần giả bộ như không có người ở trong thì đúng là thần không biết quỷ không hay.

Nhưng Quách Tử Trần đã đánh giá thấp năng lực của Kha Sâm, anh không chỉ biết cậu đang ở bên trong mà còn biết cậu chưa ăn gì suốt hai ngày qua.

Kha Sâm gõ một hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh, anh cắn răng nghiến lợi nói:"Tôi lặp lại lần nữa,Quách Tử Trần, bước ra đây."

Sau đó Quách Tử Trần nghe thấy người ngoài cửa không biết đang nói gì với ai, không đến hai phút sau tiếng chìa khóa tra vào ổ lạch cạch vang lên, cửa bị mở ra. Kha Sâm bước vào tiện tay mở đèn, ánh đèn bất chợt sáng lên làm đau mắt.

Cậu ngồi dậy, nhìn về phía cửa tức giận hét lên:

"Anh làm gì vậy!"

Nam sinh đứng cạnh Kha Sâm cười khách khí nhìn cậu.

"Bạn học quấy rầy rồi, hội học sinh kiểm tra phòng ngủ."

"Có bệnh à,hơn năm giờ sáng kiểm tra cái gì? Thật mẹ nó thú vị."

Sắc mặt vị học trưởng bị mắng rất khó coi, nhưng không vì việc này mà cãi nhau. Anh ta liếc nhìn Kha Sâm rồi nói với Quách Tử Trần.

"Bạn học, thật sự xin lỗi vì gây ra bất tiện cho cậu, nhưng chủ tịch hội học sinh yêu cầu phải kiểm tra xem có đồ dùng thiết bị điện không được mang vào ký túc xá hay không."

"Vậy cậu kiểm tra đi, tủ gì tôi cũng mở cho cậu xem."

Nói xong Quách Tử Trần xoay người mở các ngăn tủ ra rồi quay lại nhìn hai người đứng trước cửa."

Kha Sâm bình tĩnh nói với hội trưởng đứng cạnh.

"Cậu đi trước đi."

"Sâm ca,các phòng ngủ khác không kiểm tra sao? Có cần em gọi thêm người tới không?"

"Không cần,cậu về đi. Hội sinh hoạt gần đây bận rộn, cậu chuẩn bị cuộc thi phong cách kí túc xá của sinh viên năm nhất cẩn thận một chút."

Nói xong thì khoát tay ra hiệu học trưởng đó ra ngoài.

. . . . . .

Phòng ngủ chỉ còn lại hai người,thái độ của Kha Sâm cũng không còn ôn hòa nữa.

"Ban nãy tôi gõ cửa em không nghe thấy sao?"

"Ngủ quên, không nghe thấy. Anh đã kiểm tra xong chưa, có thể đi chưa?"

"Tin nhắn của tôi em cũng không thấy?"

Quách Tử Trần nói dối không cần bản thảo.

"Mất điện thoại rồi, tìm không ra."

Chỉ là lời nói dối không cần nháp thường có trăm ngàn sơ hở.

Kha Sâm nhìn chằm chằm linh kiện điện thoại vỡ vụn nằm trên mặt đất,cười nói:

"Đây là điện thoại di động em đánh mất?"

Quách Tử Trần thẹn quá hóa giận.

"Kha Sâm, anh đủ chưa? Tôi chọc giận anh lúc nào hả?"

Kha Sâm vẫn nghiêm mặt, dường như không nghe thấy cậu tức giận gào thét.

"Xuống giường, đi ăn cơm."

"Có bệnh à!"

Kha Sâm hơi tức giận, anh leo lên cầu thang giữa hai giường,thô bạo kéo chân cậu xuống, cậu đá anh một cước, Kha Sâm im lặng ba giây, sau đó tức đến cười lên.

"Cho mặt mũi còn không muốn?"

Nói xong nắm lấy mắt cá chân cậu vặn ngược lại, rắc một cái, chân cậu liền trật khớp.

"A! A a a!"

Quách Tử Trần kêu thảm một tiếng, mặt tái xanh, đau đến khóc. Mắt cá chân bị trật khớp nhanh chóng sưng lên, to hơn mắt cá chân bên phải hai vòng.

Kha Sâm hơi đau lòng nhìn người ôm chân oan ức rơi nước mắt trên giường nhưng tâm tình lại rất tốt, anh vừa ôn nhu vừa uy hϊếp nói:

"Tôi nói cho em biết, không muốn chân phải cũng phế thì nhanh chóng xuống đây cho tôi."

Quách Tử Trần che mắt cá chân đã sưng lên của mình, lại nhìn người nở nụ cười như ác ma đứng đầu giường cậu, trong nháy mắt cảm giác vô lực bùng lên ép cậu không thở nổi.

"Kha Sâm, anh không phải người tốt. . ."

"Con mẹ nó. Em không thể mắng câu nào khác nữa à?"

Quách Tử Trần kéo khăn phủ gối ở đầu giường lau nước mắt vương đầy mặt, bày ra tư thế chết không sợ nói với Kha Sâm:

"Anh chờ tôi, tôi sớm muộn gì cũng gϊếŧ anh."

Kha Sâm vẻ mặt thờ ơ.

"Tôi rửa mắt chờ. Vậy giờ em có thể rời giường chưa?"

Kha Sâm khoanh tay ngồi trên ghế bọc da cao cấp của Vương Tân nhìn Quách Tử Trần thay quần áo, lại nhìn cậu tập tễnh bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Anh đi tới đứng ở cửa nhìn chằm chằm mặt cậu.

"Rửa mặt sạch một chút, không phải tôi đã nói em đừng khóc sao, mắt sưng thành một mí rồi."

Tay Quách Tử Trần cầm bàn chải đánh răng run lên vì tức giận.

"Trước khi quen biết anh tôi chưa từng khóc! Còn có tôi sinh ra vốn là mắt một mí!"

"Em có thể đừng hét lên như vậy không? Không cần lớn giọng nói với tôi, tai tôi lại không bị điếc."

"A."

Cậu không muốn để ý anh, Kha Sâm cũng không nói thêm nữa.

Quách Tử Trần dây dưa hơn nửa tiếng từ lúc rời giường đến lúc rửa mặt, cuối cùng khi Quách Tử Trần hất nước rửa mặt Kha Sâm nhịn không được tức giận hỏi:

"Có cần đắp hai cái mặt nạ nữa không?"

Quách Tử Trần cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó thật sự lôi một cái mặt nạ trong ngăn tủ ra.

Kha Sâm tức đến đau ngực, thô lỗ kéo quần áo cậu ra cửa.

Kha Sâm đã đặt bàn ăn ở nhà hàng là sáu giờ tối, vốn dĩ dư rất nhiều thời gian nhưng do cậu cố ý dây dưa mà sắp đến muộn.

Từ trước đến nay Kha Sâm rất coi trọng quan niệm thời gian, từ trường học đến công việc và sinh hoạt đều được anh sắp xếp kín không kẽ hở, bây giờ lại từ chối tham dự một số công vụ để đưa Quách Tử Trần đi ăn cơm.

Nghĩ đến đây, Kha Sâm ở cầu thang tầng ba quay lại cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn, có phần bực tức nói với Quách Tử Trần vừa đi vừa nghỉ.

"Lên cầu thang còn cần vịn tay? Em là người già 80 tuổi à?"

Chân Quách Tử Trần chạm đất thì đau, không phát được chút khí lực nào, giờ phút này trong lòng cũng như có ngọn lửa.

"Anh ồn ào cái gì! Lão tử đau chân! Anh thử bẻ gãy mắt cá chân xem có đau không?"

Kha Sâm chẳng nói lời nào, đi trở lên lầu, sau đó một tay ôm eo cậu, một tay ôm cẳng chân cậu, ôm cậu xuống tầng.

Tuy hôm nay là chủ nhật nhưng người đến đây vẫn không ít, Quách Tử Trần sợ bị người khác nhìn thấy, cào cào cổ Kha Sâm rồi mắng.

"Anh là đồ cặn bã,mau thả tôi xuống!"

Kha Sâm ôm Quách Tử Trần đi tới cầu thang tầng một thì cổ bị cào trầy da chảy máu.

Kha Sâm dừng bước nhìn con mèo nhỏ móng vuốt sắc nhọn trong l*иg ngực,cười nói:

"Thả em xuống?"

"Đừng có phí lời, mau thả tôi xuống. . .A! "

Kha Sâm hỏi xong thì buông tay, toàn bộ cơ thể cậu đập xuống mặt đất giống như quả tạ, mông đập mạnh xuống đất, sau đó lăn từ bậc thang cao nhất xuống cuối tầng.

Quách Tử Trần cảm thấy đau đến chết lặng đi, xương cụt cũng như bị gãy.

Kha Sâm bước xuống, ngồi xổm trước mặt cậu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe muốn khóc, khẽ cười.

"Em đừng khóc nữa nha, khóc một lần tôi bế em lên quăng ngã một lần"

Quách Tử Trần vốn đang nức nở, nghe xong thì choáng váng đến quên cả khóc.

Hai người ra khỏi cổng lớn trường học, đi đến chiếc BMW 750Li đỗ ven đường, Kha Sâm lấy chìa khóa xe ra rồi thúc giục cậu đang chậm chạp lê đến gần.

"Em đi nhanh lên có được không?"