Chương 6

Edit: Tioo

Beta: Gạo tẻ, Dâu

"Cho nên nói, chính là như vậy, em đi theo tôi, tôi sẽ không để em bị thiệt thòi. Còn có, em không ăn sao? "

Kha Sâm tao nhã uống rượu, nói với Quách Tử Trần.

Kha Sâm mang theo cậu tới sảnh của nhà hàng cơm Tây, nhà hàng này phải đặt phòng trước mới được vào, người tới đây không phú cũng quý. Hai người đi tới vị trí trước cửa sổ, nghiêng đầu đã có thể thấy những ngọn đèn lay động.

Quách Tử Trần nhìn xung quanh cảm thấy bản thân không ăn nhập với nhà hàng cao cấp này, nhìn chăm chú cảnh ban đêm ở ngoài cửa sổ, rõ ràng đèn neon có ở khắp mọi nơi, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trời tối đen. Cậu cúi đầu cười khổ nói :

" Tôi còn có sự lựa chọn khác sao."

Kha Sâm cắt một miếng thịt bò, trầm giọng nói: " Không."

Quách Tử Trần hít vào một hơi, không biết là nghĩ tới cái gì, lại ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên quyết.

" Tôi muốn biết vì sao lại là tôi. Đừng tìm tôi rồi nói cái gì mà vừa gặp đã yêu, tôi không tin. "

Kha Sâm ngừng lại động tác ở tay, nhìn vào mắt cậu, dung mạo quen thuộc của người nọ làm cho anh muốn đem vào trong lòng ngực mà vân vê nhào nặn. Nhưng mà vật thay thế cuối cùng cũng chỉ là vật thay thế mà thôi, Quách Tử Trần tính khí bướng bỉnh, không bằng một phần của Lâm Tinh Mộc.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Kha Sâm cũng trở nên dịu dàng và trấn tĩnh hơn:

" Không có lý do gì cả, chỉ là cảm thấy thích hợp mà thôi".

Quách Tử Trần nghe cái lý do vớ vẩn như vậy, giận dữ cười lại:

" Ồ, chỉ là cảm thấy thích hợp. . . . . nhưng mà con mẹ anh tôi cảm thấy không thích hợp !"

Quách Tử Trần dùng một tay hất văng cái bàn, rượu vang, bò bít-tết ở trên bàn bị hất văng tung tóe trên mặt đất, một mảnh lộn xộn.

Cậu bị thương ở đầu mắt cá chân, đi đến trước mặt Kha Sâm, kéo mạnh vạt áo của anh, nghiến răng nghiến lợi nói:

" Kha Sâm, chúng ta gặp mặt tại tòa án."

Trước hành động của cậu, Kha Sâm hết sức kinh ngạc. Nước văng tung tóe lên nửa cánh tay của anh, Kha Sâm có bệnh ưa sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, nhìn chằm chằm cánh tay của mình, ghê tởm muốn ói mửa ra luôn.

Âm thanh bàn tán ở bốn phía không ngừng vang lên, có rất nhiều ánh mắt nhìn tới đây, làm cho hai mươi năm cuộc đời của Kha Sâm lần đầu tiên cảm thấy được cái gì gọi là mất mặt.

Chỉ là người làm cho Kha Sâm cảm thấy mất mặt, kết cục cuối cùng đều không tốt cho lắm.

Quách Tử Trần đi ra khỏi nhà hàng, ngồi ở trên ghế dài, ngẩng đầu lên nhìn trời thở ra một làn hơi trắng xóa, cậu tìm ở trong túi áo, lấy ra một điếu thuốc, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là không hút.

Nghe ý tứ trước kia của Vương Tân, Kha Sâm là một phú nhị đại, cậu vẫn còn nhớ những lời Vương Tân nói, chọc vào anh, cái giá phải trả là bốn năm này đừng nghĩ được sống yên.

Nhưng mà muốn một thằng con trai như cậu phải giống một người con gái bị người khác xxx, không bằng gϊếŧ chết cậu đi cho rồi.

Sinh ra làm người, không có ai so với ai tài trí hơn.

Đợi Kha Sâm không quấn lấy bản thân, cậu sẽ có một tiền đồ rộng lượng, cậu có thể cố gắng làm việc, mua cho mình một căn nhà lớn, tìm được một người vợ xinh đẹp, sinh sống bình yên bên nhau.

Dựa vào đâu muốn cậu làʍ t̠ìиɦ nhân cho anh ta?

Điện thoại của Quách Tử Trần bị hỏng, cậu mua một cái điện thoại hãng Nokia đã ngừng sản xuất để dùng, bình thường cậu và Vương Tân cùng nhau lên lớp, nhà trường thông báo cái gì, thì Vương Tân trực tiếp nói cho cậu. Cũng không cần phải dùng đến điện thoại nữa. Chỉ là thái độ của Vương Tân đối với cậu thay đổi không ít, mỗi lần hai người ngồi cùng một chỗ với nhau, bầu không khí chẳng hiểu sao có chút xấu hổ, Vương Tân đối với Quách Tử Trần là một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cũng có một ngày, lúc hai người ăn cơm chiều, Quách Tử Trần buông đũa xuống, hỏi Vương Tân:

"Cậu có việc gì muốn nói thì nói đi ."

Vương Tân cười haha có ý đồ muốn che giấu cho qua:

"Ây da, đột nhiên cậu bị làm sao vậy ? Tôi có thể có việc gì chứ ? Ăn cơm đi thôi."

Quách Tử Trần vẫn hỏi câu hỏi kia: " Có việc gì thì cậu nói đi."

Vương Tân cũng không cười nữa, vẻ mặt lúng túng nói:

" Tiểu Trần à, cậu . . . cậu và Kha Sâm có chuyện gì xảy ra vậy."

Quách Tử Trần cười nói: " Cậu nghe được chuyện gì rồi ? "

" Cậu yên tâm, tôi không có ý gì khác đâu. Chẳng qua là. . .Vương Bối Bối ở trên diễn đàn trường học nói cậu là. . ."

" Nói cái gì về tôi ? "

"Cũng không có cái gì. . .chỉ là. . . nói cậu được Kha Sâm bao dưỡng còn cùng cô ấy yêu đương, còn nói cậu bán cúc hoa của mình để lấy tiền tặng quà cho cô ấy. . . cậu yên tâm, chuyện giữa cậu và cô ấy tôi biết rất rõ, chẳng qua là. . . chẳng qua là, cậu và Kha Sâm. . ."

"Trên diễn đàn lan truyền bức ảnh của cậu và bạn bè của Kha Sâm đi ăn cùng nhau. . . trên mạng nói là. . .cậu tiếp rượu cho Kha Sâm, rồi nhân lúc Kha Sâm say rượu cậu và anh ta lên giường, sau đó còn. . .còn muốn anh ta bồi thường tiền cho cậu. . . cậu có biết hay không mọi người hiện tại đều đang chửi cậu đó. . ."

Quách Tử Trần cười lạnh, Vương Tân nói lời này, thật là khiến người khác khó chịu. Cậu ngắt lời của Vương Tân rồi nói:

" Tôi hỏi cậu, những gì trên mạng cậu đều tin à."

Vương Tân xấu hổ cười cười, không dám nhìn thẳng mặt cậu trả lời:

" Anh Sâm . . . anh Sâm anh ấy thực sự thích đàn ông, hơn nữa người muốn lên giường cùng anh ấy, thật sự là không ít. "

" Cho nên, cậu cảm thấy tôi là một trong số những người đó hả. "

Vương Tân muốn phủ nhận, nhưng mà lời tới bên miệng mà không nói ra được.

Bởi vì cậu ta thật sự không rõ lắm, loại người có bối cảnh như Kha Sâm, làm sao có thể bỗng dưng lại coi trọng Quách Tử Trần, câu chuyện cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử, chỉ có thật trong chuyện cổ tích Andersen.

Quách Tử Trần nhìn bộ dạng Vương Tân trầm mặc không nói, lần đầu tiên cảm thấy bản thân vừa đáng thương lại vừa đáng buồn, rõ ràng bản thân cậu mới là người bị hại, nhưng lại không có một người nào tin tưởng.

" Vương Tân, tôi trước đây cảm thấy, chúng ta là bạn bè tốt nhất của nhau. Nhưng mà tôi cảm thấy sai rồi ."

Quách Tử Trần bưng khay cơm, nói xong lời ấy liền rời đi.

Vương Tân nghe xong những lời này trong lòng có chút khó chịu, mặc kệ cậu là dạng người gì, cậu đối xử với cậu ta cũng không tồi. Vương Tân đứng dậy kéo lấy cánh tay Quách Tử Trần:

" Tiểu Trần, cậu nghe tôi nói, cho dù cậu thật sự làm như vậy, tôi cũng sẽ không. . ."

" Cút!"

Quách Tử Trần vung cánh tay của Vương Tân ra, cười lạnh nói:

" Vương Tân, những người là bạn bè này, nhiều thì cũng không nhiều, mà ít thì cũng không ít. Cậu không cần làm khó bản thân khi làm bạn với loại người như tôi đây. Tôi cũng không cần."

Thời điểm Quách Tử Trần xoay người rời đi, viền mắt có chút hồng, người bạn duy nhất của cậu, lại cãi nhau vì chuyện này, cũng thật là nực cười. Cậu rõ ràng không phải là một người kiên cường, nhưng lại phải một mình một người chịu sự gièm pha làm nhục. Bởi vì một thân một mình, cho nên phải trở nên mạnh mẽ.

Quách Tử Trần quay lại ký túc xá, ngồi trước bàn học châm một điếu thuốc, chưa kịp hút hết điếu thuốc, điện thoại lại có một tin nhắn gửi tới.

[ Mau đến sân thể dục có việc.]

Quách Tử Trần kéo ngăn tủ lấy ra trong đó một bọc đồ đựng đôi bông tai bằng kim cương, suy nghĩ một lát, cuối cùng mang nó theo bên người.

Cậu vốn dĩ muốn đem thứ này làm vật chứng đem cho luật sư, nhưng mà trong lòng rõ ràng hơn ai hết, bản thân đấu không lại anh. Đấu không lại vậy thì không đấu nữa, cứ cho anh đánh một chút, sau đó kết thúc hoàn toàn.

Sân vận động dành cho giáo viên nằm giữa khu dạy học và khu sinh hoạt, nói một cách chính xác là nằm gần khu dạy học hơn. Bây giờ đã là tháng 12, trên sân vận động đã không còn sự sôi nổi của mùa hè, thay vào đó là gió lạnh của đêm mùa đông, thế nên những người đến đây chạy bộ đã ít nay lại càng ít hơn, nếu có, họ cũng không đến sân vận động dành cho giáo viên này.

Quách Tử Trần đứng trên khán đài nhìn một vòng xung quanh sân vận động rộng lớn, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là đã thấy bóng người đứng trong ánh đèn vàng mờ ảo.

Người tới cũng không ít.

Cậu bước xuống, còn chưa kịp nói gì liền bị Kha Sâm đạp xuống đất. Kha Sâm ngồi xổm xuống, túm lấy đầu tóc của cậu, cười nói:

"Tôi nói em, ngày hôm đó làm bẩn áo quần của tôi, cũng không biết nói lời xin lỗi? "

Sau đó đem người túm lên, hướng về bụng của cậu đá một cú. Một cú đá này không nhẹ, cậu cảm thấy trái tim của bản thân hình như bị đá nát rồi, quỳ rạp ở trên mặt đất không ngừng ho.

Mấy người bạn của Kha Sâm đều là một bộ dạng giễu cợt, không sợ Quách Tử Trần bị đánh chết. Chỉ có Tống Tư Triết nhìn người ở trên mặt đất, nhíu nhíu mày.

Lúc trước Lâm Tinh Mộc cũng là một bộ dạng như vậy, bị Kha Sâm đánh tới mức bị xuất huyết dạ dày.

Tống Tư Triết tiến lên kéo Kha Sâm:" Anh Sâm, trước tiên đem lời nói nói cho rõ ràng đã."

Thấy Kha Sâm trầm mặc không nói, Tống Tư Triết nâng Quách Tử Trần đứng dậy, hỏi cậu:

" Mấy ngày nay, cậu đã nghĩ kĩ chưa ?"

Quách Tử Trần cúi đầu, nhìn qua Kha Sâm: " Không có gì để nghĩ cả."

Sau đó từ trong túi áo lấy ra bao giấy bọc cái gì đó: " Cái này, trả lại cho anh. "

Nhìn thấy hành động này của Quách Tử Trần, Tống Tư Triết so với Kha Sâm còn kinh ngạc hơn:

" Cái này. . .cái này không phải là. . ."

Quách Tử Trần không để ý tới Tống Tư Triết, đối mặt với Kha Sâm, vẻ mặt cậu kiên quyết:

" Này, tôi đã nói sẽ trả cái này lại cho anh. "

Kha Sâm tức giận đến mức toàn thân đều phát run lên, lần đầu tiên anh bị người khác từ chối, giống như bị đánh một cái tát ở trước mặt mọi người vậy.

" Thật sự không cần ? Vậy tôi ném nó đi. "

Quách Tử Trần nhìn Kha Sâm im lặng không nói, cười rồi thuận tay ném đôi bông tai vào giữa bãi cỏ trong sân vận động.

Chỉ là một lần ném, Tống Tư Triết liền buông lỏng đôi tay đang dìu Quách Tử Trần. Người này thật là không biết thân biết phận.

Mặc kệ cậu làm cái gì, chỉ cần Kha Sâm muốn sủng cậu, thì sẽ không tính toán, chỉ là tất cả những thứ có liên quan tới Lâm Tinh Mộc, ngàn vạn lần liền không thể đυ.ng chạm.

Đó là điểm giới hạn của Kha Sâm.

Quách Tử Trần ném đồ vật của Lâm Tinh Mộc đi, thì đừng hy vọng có thể còn sống trở về.