Chương 7

Edit: Bé Nhi

Beta: An Hy, Dâu

Đôi bông tai bị Quách Tử Trần ném vào bãi cỏ tối đen, ban đầu lấp lánh mờ ảo dưới ánh trăng mờ, nhưng sau đó một trận gió bắc thổi qua thì không còn thấy ánh sáng nữa.

"Ha ~"

Kha Sâm hít một hơi, đưa tay phải ra xoa chân mày, sau đó đưa tay chạm vào gương mặt Quách Tử Trần, cuối cùng nở nụ cười:

"Tôi nói này, em thật sự không biết tôi là ai sao?"

Quách Tử Trần vừa dùng sức ném đồ, l*иg ngực đột nhiên đau nhói, trong miệng thì đầy máu. Thêm vết thương cũ ở mắt cá chân trái còn chưa lành, nếu không có sự giúp đỡ của Tống Tư Triết thì thực sự là đứng không vững.

Gương mặt cậu có chút tăm tối, cố gắng miễn cưỡng khom lưng chống eo, người ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng run sợ, sống dở chết dở kia, mà không biết được bên trong cũng đau tới thắt lại.

Trước đây lúc cùng Vương Nhị Hải đi đánh nhau, cậu cũng bị đánh không ít, nhưng đối thủ cũng chỉ là đánh đấm qua loa, đánh đấm nửa ngày cuối cùng phải nằm nghỉ hai ngày.

Có thể lúc nãy bị Kha Sâm đạp hai phát, tuy là lách mình tránh được, nhưng trúng về phía tim, tim như bị bóp chặt, máu trong thân thể giống như bị máy bơm rút ra ngoài, cuộn trào như muốn sôi lên. Chỉ hai cước ấy chưa đến nỗi lấy mạng, nhưng nó đau đến mức khiến cậu nói không ra lời.

Đây chính là việc đã từng trải qua.

Lúc này Quách Tử Trần mới nhận ra rằng, Kha Sâm không hề giống như Vương Nhị Hải, chuyện giữa bọn họ, không phải cứ đánh một trận là có thể giải quyết được.

Cậu có thể bị đánh chết.

Kha Sâm thấy bộ dạng sống dở chết dở của Quách Tử Trần, cũng không đau lòng chút nào, ngược lại càng tức giận thêm. Đối với anh mà nói, muốn gϊếŧ một người cũng giống như ăn cua, hấp thì dễ, nhưng khi bắt tay vào ăn thì rắc rối hơn một chút.

Người máu lạnh như Kha Sâm, dù ở trường học hay bãi tập cũng sẽ không gϊếŧ người. Anh nắm cổ áo của Quách Tử Trần, sau đó ấn sau đầu cậu, tàn nhẫn đem khuôn mặt cậu đập xuống nền đất gồ ghề, tựa như thứ tay anh đang nện xuống kia không phải là đầu người, mà là một hòn đá lớn lạnh lẽo.

Một dòng chất lỏng chậm rãi chảy từ trong mũi cậu chảy xuống, ban đầu chỉ chảy một ít, sau đó như cơn sóng cứ chảy liên tục, vào đêm mùa đông thế này lại có một màu đỏ chói mắt như vậy.

Kha Sâm ngồi xổm xuống, nhìn Quách Tử Trần đang nằm trên mặt đất ra sức ôm mũi, cười nói:

"Em không nghe thấy sao, tôi đang hỏi em. Hừm... Nếu em biết tôi là ai mà còn dám làm như vậy, tôi thật sự khâm phục em."

Phải nói Quách Tử Trần là người rất sợ đau, đáng lẽ phải quỳ xuống từ lâu để cầu xin tha thứ, cũng không biết làm sao lại trở nên cứng đầu như vậy, giống như người lính thời xưa sợ chết, suốt ngày lo lắng bất an, luôn tìm cách đào ngũ, nhưng khi thực sự bị kẻ địch tấn công, ngược lại sẽ dũng cảm cầm giáo lên, sẽ cảm thấy thanh thản trước khi chết.

"ha... Mấy người... Mấy người là ai? Một kẻ thần kinh? Một kẻ gian trá? Một tên cặn bã bị trăm ngàn con giòi gặm nhấm..."

Những lời này vừa nói ra, bạn bè của Kha Sâm hít một hơi thật sâu, sau đó có người không chịu được bầu không khí nghiêm túc này, lúng túng cười nói:

"Anh Sâm, anh tìm người này ở đâu vậy, ha ha ha, anh nhìn cái miệng này, thật là độc mà."

Kha Sâm không để ý tới họ, sờ túi áo của Quách Tử Trần, lấy ra một gói thuốc lá, hỏi cậu:

"Em còn hút thuốc không?"

Quách Tử Trần cười một tiếng:

"Nếu như anh không biết tôi hút thuốc, làm sao anh biết trong túi áo tôi có thuốc lá?"

Nghe vậy, sắc mặt Kha Sâm có chút kinh ngạc: "Hóa ra em cũng không ngốc."

Quách Tử Trần chống tay lên đất, cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cá chân trái và tim của cậu rất đau, không đứng dậy nổi.

Cậu nhìn anh cười mỉa mai:

"Này, anh là đồ ngu ngốc. Động một chút là tìm người điều tra tôi, chẳng lẽ đây là yêu tôi? Nhưng mà thật lòng xin lỗi, cả đời này cho đến lúc chết tôi cũng không thể đáp lại tấm lòng sắt son của anh".

Sắc mặt Kha Sâm không chút giả vờ, cũng không có vẻ giận dữ và mặt mũi không hề dữ tợn, không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt anh.

"Em thật sự quá xem trọng mình rồi."

"Tất cả các người cút khỏi đây, tôi có chuyện riêng cần giải quyết với em ấy. Phải rồi Tư Triết, hai mươi phút sau hãy tìm người tới xử lý một chút.’’

Tống Tư Triết bước tới kéo tay Kha Sâm, cảnh giác nói:

"Anh Sâm, nơi này là bãi tập, sẽ không an toàn khi không tắt camera."

Kha Sâm cười, vỗ vai Tống Tư Triết, nói đùa:

"Đây là ý gì? Cậu nói vậy tôi phải làm gì đây? Cậu không hiểu tôi là người như thế nào sao?"

Tống Tư Triết sợ đến nỗi mặt ra đầy mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ hiểu rất rõ anh.

Kha Sâm cũng không cười nữa, lặp lại một lần nữa: "Tôi đã nói, tất cả cút ra ngoài."

"Nào, tất cả giải tán hết đi. Để cho anh Sâm tự chơi, chúng ta đi uống rượu đi!"

Trước khi đi, Tống Tư Triết nhìn người bị Kha Sâm đè xuống đất, khuôn mặt trong vũng máu hít thở một cách tuyệt vọng, từ nội tâm thấy không đành lòng.



Sau khi Quách Tử Trần rời đi, Vương Tân ngồi trong phòng ăn rất lâu.

Thật ra thì Vương Tân không phải là người không có nguyên tắc, trước đây cậu ta có một đám bạn bè, những chuyện xấu xa cũng chưa bao giờ làm, cậu ta cũng không bao giờ say xỉn với họ. Chỉ là đối với Quách Tử Trần, Vương Tân thích cậu từ tận đáy lòng, cái tình cảm này, dù là tình bằng hữu giữa bạn bè, hay là cái gì khác, tóm lại cậu ta cảm thấy Quách Tử Trần khác với những người bạn kia của mình.

Đối với Vương Tân, Quách Tử Trần là một người kỳ lạ, người đó keo kiệt và ngu ngốc, đối với người khác thì ra sức lấy lòng, bình thường hai người rất hay đánh nhau, nhưng cậu lúc nào cũng vô ý làm người khác cảm thấy ấm áp. Chàng trai này ham chơi nhưng năng động, rõ ràng là bộ dạng hay cà lơ phất phơ, nhưng khi nghiêm túc thì thực sự rất ngầu.

Lúc mới bắt đầu huấn luyện quân sự, cả ngày Vương Tân chịu không nổi ánh mặt trời chiếu vào người, cứ năm giờ chiều huấn luyện quân sự kết thúc liền chạy về KTX mở điều hòa.

Người cậuta đầy mồ hôi, quạt nguyên một đêm như thế, Vương Tân bắt đầu cảm thấy đau đầu, ngày hôm sau đã xin nghỉ học. Quách Tử Trần nhắn tin và mắng cậu ta như dáng vẻ của bà mẹ già.

Vương Tân không nghe lời, chiều hôm sau quay lại trường học, chẳng qua là phơi nắng một buổi chiều, đến nửa đêm thì bắt đầu sốt cao.

Vương Tân sốt đến mụ mị đầu óc, ba giờ sáng bước xuống giường tìm nước để uống thuốc.

Vương Tân xé ra túi bản lam căn rót vào ly, tìm bình giữ nhiệt xung quanh cái bàn có ánh sáng yếu ớt. Sau khi tìm, mới phát hiện chiếc bình đã hết nước. Vì vậy cậu chạy lại bàn Quách Tử Trần lục lọi, Quách Tử Trần nhìn quanh, mơ màng hỏi cậu:

"Cậu đang làm gì vậy?"

Vương Tân mơ hồ, ấm ức nói: "Hết nước nóng rồi."

“Haizz~ vậy cậu đi nấu nước đi." Nói xong xoay người, mí mắt nặng trĩu, lập tức ngủ mất.

Vương Tân đang mặc quần áo ngủ, chọc chọc Quách Tử Trần ở giường phía dưới:

"Cậu quên rồi sao, kí túc xá sau mười một giờ sẽ cúp điện."

"Vậy cậu uống nước lạnh đi."

Vương Tân nhìn bản lam căn trong ly, hỏi Quách Tử Trần:

"Uống bản lam căn với nước lạnh có đắng không?"

"Cậu uống bản lam căn làm gì?"

"Tôi bị sốt rồi."

Quách Tử Trần sững sờ, mở mắt ra. Cậu bước xuống giường, chạm vào trán Vương Tân, cảm thấy đầu tháng chín thời tiết nóng còn nóng không bằng cậu ta, nóng muốn bỏng tay.

"Cậu không bị sốt đến chết đâu. Chờ chút, anh đây đi kiếm nước nóng cho."

Sau đó, Quách Tử Trần thay áo ngủ, chạy đến nhà bác Đỗ ở tầng một, gõ cửa đúng mười lăm phút.

Ông bác mang đôi dép đi ra, dụi mắt hỏi cậu: "Nửa đêm rồi, có chuyện gì không con?"

Quách Tử Trần nhờ ông bác mở điện cho kí túc xá, nói rằng bạn cùng phòng đang sốt và muốn nấu nước nóng. Ông bác cũng lúng túng, sau khi từ chối một hồi thì đồng ý, ông để Quách Tử Trần lấy bình nước nóng của mình.

Sau khi Quách Tử Trần đi, ông bác tắt đèn và nằm trong chiếc chăn mỏng mùa hè, thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Quách Tử Trần nhìn ông cười một tiếng: "Bác à, cháu quên hỏi ở đây bác có thuốc hạ sốt không?"

Ông bác: "..."

Khi Quách Tử Trần trở lại phòng với hai túi vải và một bình nước ấm màu đỏ, Vương Tân đã chìm vào giấc ngủ trong chiếc chăn bông.

Quách Tử Trần nhìn bản lam căn trong cái ly chưa đυ.ng tới của Vương Tân, đem túi vải đổ ra và gọi Vương Tân dậy.

Vương Tân rũ mắt, liếc nhìn cậu một cái, rồi lại nhắm mắt.

Quách Tử Trần không biết làm sao, thế là lên giường đỡ Vương Tân ngồi dậy, bóp miệng Vương Tân, sau đó đổ một bát thuốc lớn vào miệng cậu ta.

*"Bản lam căn": là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật. Lá gọi là lá đại thanh, cũng có thể làm thuốc. Vị thuốc có tính hàn, vị đắng, lợi về kinh tâm, vị. Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, tâm phiền, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính…

Hôm nay cậu ta cảm thấy hối hận vì thái độ của mình đối với Quách Tử Trần, có lẽ cảm thấy một người tốt bụng như vậy, không làm ra loại chuyện này, hy vọng cho phép, yêu cầu đối với cậu quá cao.

Suy nghĩ đến điều này, Vương Tân chạy về kí túc xá.

Cậu thiếu Quách Tử Trần một câu xin lỗi.

Chỉ là phòng ngủ tối om, đợi gần một tiếng cũng không thấy ai, lúc này mới nhớ tới Quách Tử Trần ăn cơm tối xong sẽ đến thư viện, thế là chạy tới thư viện tìm người.

Ở phòng tự học Vương Tân đi từng chỗ để tìm người, nhưng chưa tìm tới lầu ba, một tin nhắn văn bản được gửi tới điện thoại di động:

"Mang một số người đến khu vườn phía sau bãi tập."

Vương Tân nhìn thấy, bỏ qua bốn chữ đầu tiên, sau đó chạy nhanh đến bãi tập.

Bãi tập gần vườn rất yên tĩnh, là nơi công nhân, viên chức sử dụng, cũng không có sinh viên nào muốn đến đây, nơi này toàn giáo viên, lâu ngày, dù không có quy định rõ ràng, cũng không có sinh viên nào đi đến đây. Chỉ là giáo viên đại học đúng giờ liền tan làm, bãi tập vào buổi tối có chút vắng lặng, ngay cả mấy ngọn đèn đường cũng không bật lên, cả bãi tập có ánh sáng vàng, nhưng vẫn còn tối.

Vương Tân từ trên khán đài nhìn xuống bãi tập, nhưng không thấy bóng người nào, vừa định rời khỏi, thì nghe một tiếng kêu rất thảm:

"A!"

Vương Tân mở điện thoại di động để bật đèn pin, theo tiếng động phát ra, nhìn thấy người nọ thì kinh ngạc.

Quách Tử Trần nằm trên mặt đất, áo bị xé nát, người đàn ông bên cạnh, tay nắm năm tàn thuốc đã châm lửa, đặt lên ngực Quách Tử Trần.

Năm đầu thuốc lá đã tàn, nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục châm trên ngực cậu.

Quách Tử Trần lúc đầu kêu rất thảm, nhưng sau đó bất tỉnh như bị không khí nuốt chửng.

"Này, tỉnh lại đi. Ngất rồi sao? Nếu không tỉnh dậy, tôi sẽ làm bỏng mặt em đấy!"

Nói xong, anh lấy bật lửa, châm điếu thuốc khác, thật sự muốn làm bỏng mặt Quách Tử Trần.

Vương Tân lúc này kinh sợ như thấy một tên hung thủ đang cầm dao, cậu ta sợ hãi muốn khóc nên phải bịt miệng lại.

"Anh... Anh Sâm?"

Nghe thấy tiếng gọi, Kha Sâm sửng sốt một lát: "Ai?"

Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Tân đang muốn khóc: "Tân Tân là mày à. Mày cũng muốn tới đây chơi sao?"

Nhờ ánh trăng Vương Tân đã nhìn thấy Quách Tử Trần, mắt cá chân của cậu sưng và biến dạng, khuôn mặt trộn lẫn máu với đất, thảm hại đến không nỡ nhìn. Nếu nhìn kỹ, sống mũi của cậu có phần bị lõm xuống.

Quách Tử Trần cũng không mặc áo, vào mùa đông tháng mười hai, cơ thể cậu tím tái vì bị đông cứng. Điều nhìn thấy mà đau lòng đó là năm đốm nhỏ cháy đen trên ngực của cậu.

Cậu ta chạy đến chỗ Quách Tử Trần, cởϊ áσ khoác ra che cho cậu, sau đó thì khóc.

Kha Sâm nhìn Vương Tân, có chút chướng mắt. Anh cau mày, lạnh lùng nói:

"Nếu không chơi thì cút ngay."

Vương Tân muốn nhấc Quách Tử Trần lên, nhưng bị Kha Sâm đá xuống đất, Kha Sâm ngồi xổm bên cạnh Vương Tân, hỏi:

"Mày thích em ấy?"

Vương Tân sợ đến nỗi liên tục lùi về phía sau: "Không...Không phải..."

"Phải không?"

Vương Tân đứng dậy, nắm lấy cánh tay Kha Sâm, cổ họng nghẹn ngào nói:

"Anh Sâm, cậu ấy sẽ chết đó, xin anh hãy bỏ qua cho cậu ấy..."

Kha Sâm đánh vào mặt Vương Tân, cười nói: "Không hiểu tao nói gì hả?"

Vương Tân không phải Quách Tử Trần, cậu biết rõ gia cảnh Kha Sâm, rất sợ Kha Sâm, nhưng mà bây giờ lại như đi đánh cược, ôm Quách Tử Trần không chịu đi.

"Anh, nếu anh muốn gϊếŧ cậu ấy, hãy gϊếŧ tôi trước đi!"

Kha Sâm nhìn bộ dạng sợ hãi của Vương Tân, anh bật cười một tiếng:

"Ai nói tôi muốn gϊếŧ em ấy?"

Vương Tân nhìn chằm chằm Kha Sâm, định cầu xin tha cho, bất ngờ một tiếng phanh xe chói tai vang lên giống như một con quái vật tiến tới trong màn đêm yên tĩnh và kỳ lạ.

Không quá hai phút, có tiếng bước chân vội vàng chạy tới chỗ bọn họ.

Trương Thừa Văn đấm một cú vào mặt Kha Sâm, quát lớn:

"Kha Sâm! Anh có còn là con người không?"

Kha Sâm bị đánh đến cho khóe miệng bật ra máu, Trương Thừa Văn còn chưa hết giận, lại đánh thêm hai cái, tức giận nói:

"Món nợ này tôi sẽ tìm anh tính sổ!"

Kha Sâm dùng ngón tay lau vết máu ở khóe miệng, cười nói: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Vương Tân sợ hãi vội vàng giải thích: "Không phải tôi... Tôi không có nói với anh ba..."

Trương Thừa Văn đi ngang qua Vương Tân, nhìn chằm chằm Kha Sâm, cười khẩy:

"Anh nên vui mừng khi tôi tới đây."

Sau đó ôm lấy Quách Tử Trần và nói với Vương Tân: "Đi theo tôi."

Trương Thừa Văn sải bước đi nhanh, dù đang ôm người nhưng Vương Tân chạy theo không kịp, chờ Vương Tân lên khán đài, lúc này mới phát hiện Trương Thừa Văn lái một chiếc xe thể thao tới.

Vương Tân kinh ngạc: "Anh ba, không phải trước đây anh chưa từng chạy xe thể thao sao?"

"Cái này chạy nhanh hơn."

Vương Tân nghĩ thầm, chiếc xe này chỉ có hai chỗ, chẳng lẽ định để mình ở lại đây sao?

"Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước, chút nữa cậu tới chăm sóc cậu ấy."

Nói xong liền nhấn ga bỏ đi. Vương Tân run rẩy trước cơn gió lạnh.

Này... Không mang theo em cũng được, nhưng sao không thể để lại cho em một bộ quần áo...