Chương 12: Lại gặp Cố Thần ở quán bar.

Trung tâm mua sắm.

“Quỷ thúc, hôm nay ra ngoài thúc mua đồ đầy đủ luôn một lượt đi! Để tiểu Ngạn nhớ xem còn món nào nữa không!” Vu Ngạn từ đằng sau hướng Hắc Quỷ nói.

“Để thúc nhớ! hình như còn thiếu dầu gội, xà phòng, và vài món đồ dùng nấu ăn nữa!” Hắc Quỷ trầm mặt suy tư một chút nói.

“Đồ dùng nấu ăn hình như ở tầng 2, thúc cũng đi mua thêm quần áo luôn đi! Thúc mang có mấy bộ mặc không đủ!” Vu Ngạn quan sát bản đồ trung tâm mua sắm rồi hướng Quỷ thúc nói.

“Ừhm! Vậy thúc đi lên tầng hai mua đồ, tiểu Ngạn con ở đây hay đi đâu mua đồ dùng cần thiết đi! Một lát nữa hợp lại ở chỗ này!” Hắc Quỷ suy nghĩ một cái rồi hướng Vu Ngạn nói.

Vu Ngạn bất động nhìn bóng lưng đi lên tầng của Quỷ thúc xong liền suy nghĩ mua đồ gì cho mình. Vu Ngạn nghĩ cậu cần phải mua một đôi giày mới. Vu Ngạn quyết xong liền tiến vào một cửa hàng bán các loại giày nam.

Giày trong cửa hàng này rất nhiều loại, nhìn qua đều là hàng hiệu chất lượng cao. Vu Ngạn yêu cầu giày mang phải nhẹ, càng nhẹ càng tốt, thêm nữa giày phải êm không quá cứng để cậu có thể dễ di chuyển. Lựa chọn một hồi cậu quyết định mua một đôi giày màu đen trắng trông khá đẹp, đặc biệt phù hợp với yêu cầu của cậu.

Vu Ngạn đang tính lên lấy đôi giày bỗng cậu đυ.ng mắt với một tên rất quen thuộc.

Lạc An tầm mắt đối mặt với Vu Ngạn, hắn giật mình khựng lại, giờ phút này hắn cảm thấy sợ hãi cực kỳ, cảm giác quen thuộc này giống hệt với lần đầu ở quán bar. Lạc An bất động một đốn nhìn Vu Ngạn không nhúc nhích.

Vu Ngạn nhìn đến Lạc An hơi có điểm bất ngờ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Vu Ngạn nhìn tên trước mắt bất động, cậu nhếch miệng cười một cái rồi tiếp tục mang đôi già mới chọn đi thanh toán, lúc đi ngang qua Lạc An cậu ở bên tai hắn khe khẽ nói.

“Món quà ta tặng ngươi có thích hay không?” Giọng nói trầm thấp thì thầm nhưng có có điểm lạnh đáng sợ.

Lạc An vẫn bất động nghe Vu Ngạn nói, hắn mồ hồi lạnh chảy ướt một mãng tóc, gương mặt thanh tú lúc này không một tia máu bị bao chùm bởi nổi sợ hãi.

Quả nhiên là hắn! hắn đã biết! không…không cần phải sợ! Cố Thần! Đúng rồi! Cậu có thể nhờ Cố Thần giúp!

Lạc An lúc này nảy ra suy nghĩ khiến bản thân mình tốt hơn rất nhiều, bất quá hắn vẫn không dám lại đυ.ng mặt Vu Ngạn bên ngoài nên hắn vào trong cửa hàng trụ vài phút nữa mới ra.

Vu Ngạn ra khỏi cửa hàng thanh toán giày sau liền tiến đến chỗ chờ Quỷ thúc đến.

Qua vài phúc Hắc Quỷ mang theo một xe đồ dùng và quần áo, Hắc Quỷ nhìn một lượt liền dễ dàng thấy được Vu Ngạn, ông tiến lại phía cậu.

“Thúc đã mua xong đầy đủ đồ rồi! Tiểu Ngạn còn gì mua nữa không?” Hắc Quỷ nhìn Vu Ngạn nói.

“Không còn thiếu nữa! Thúc xem Vu Ngạn mua một đôi giày mới này!” Vu Ngạn cười cười nâng đôi giày lên cho Quỷ thúc xem.

“Ừhm! Vậy giờ chúng ta về thôi, để trưa nay thúc nấu cơm ăn, cứ đi ra ngoài ăn quài cũng không tốt! Huống hồ ba ba con đã nhờ thúc phải hảo hảo chăm sóc con, thúc phải bồi bổ con béo lên!” Hắc Quỷ cười nhìn Vu Ngạn nói.

“Hả! Ui, con ăn một ngày ba bữa cơm là đủ chất rồi, thúc cần gì phải bồi bổ con nữa?” Vu Ngạn bất đắc dĩ nhìn Quỷ thúc nói.

“Không được! Tiểu Ngạn này phát dục kém nên phải bắt buột phải bồi bổ đầy đủ chất!” Hắc Quỷ nhìn Vu Ngạn nghiêm túc nói.

“Được rồi, được rồi! Tiểu Ngạn nghe thúc, ăn uống thôi mà!” Vu Ngạn bất đắc dĩ thuận theo nói.

------------------------------

Vu Ngạn cứ nghĩ Quỷ thúc nói bồi bổ cùng lắm thì cậu ăn nhiều thêm một ít thức ăn thôi, không ngờ đến Quỷ thúc múc cơm cho cậu tự mình đo lường, thịt cũng quy định ăn phải ăn bao nhiêu, còn có rau, ăn xong còn phải uống canh đã vậy kế bên còn pha sẵn một lý sữa.

Vu Ngạn nhìn phần cơm của mình cảm thấy có chút khó khắn, thường ngày cậu chỉ ăn có nửa chén cơm có khi còn bỏ bữa, hôm nay Quỷ thúc đích thân chuẩn bị cho cậu đầy hẳn một chén, ngoài ra đồ ăn cũng để sẵn một đĩa thịt, kế bên còn sẵn luôn đĩa rau, còn có một chén canh, này phần cơm Vu Ngạn nhìn muốn toát mồ hôi, cậu lười ăn, ăn cũng ít, không biết hôm nay cậu phải giải quyết phần này thế nào đâu!

Vu Ngạn đưa ánh mắt qua nhìn Quỷ thúc.

“Quỷ thúc, này cơm có thể bớt lại hay không? Chỉ bớt một ít cơm với một ít thịt thôi chắc cũng không ảnh hưởng đến con đâu! Nha?” Giọng nói mềm mại, vẻ mặt đáng thương nhìn Quỷ thúc.

Tiếc là Hắc Quỷ vẫn như cũ, vẻ mặt lãnh đạm nhắm mắt ăn cơm chỉ nói một câu.

“Tiểu Ngạn con nghĩ xem?”

Vu Ngạn đã biết là không thành công, chỉ có thể nhắm mắt cố gắng luyện hoá phần cơm này. Khó khăn lắm mới ăn xong hết phần cơm, Vu Ngạn liếc mắt nhìn qua ly sữa kế bên, ngán đến bỉu môi nhìn qua Quỷ thúc vừa định nói liền nghe thấy một giọng nói bình đạm vang lên

“Uống sữa đi! Sữa có thể giúp con béo lên một ít!” Hắc Quỷ như biết trước Vu Ngạn định nói gì liền mở miệng trước.

Vu Ngạn lúc này thật khóc không ra nước mắt, cậu lại cố gắng uống hết lý sữa, biểu cảm gương mặt có thể nói là như bị nhét cả ký ớt vào mồm. Trời ạ! Cậu bị nhét ớt cũng không sao, chỉ là thật sự ăn không nổi nhiều như vậy, đối với Vu Ngạn ăn cơm thật là một chuyện khó khăn, cậu quả thật rất lười ăn, bình thường ba bữa cơm cậu ăn rất ít, đôi khi ra ngoài mua vài viên kẹo với mấy món đồ ăn vặt linh tinh bù lại. Nghĩ đến mỗi ngày mỗi bữa cơm đều phải ăn hết đầy đủ phần ăn như này Vu Ngạn liền cảm thấy phía trước tôi sầm lại.

Có thể nói bữa cơm này Vu Ngạn vừa ăn vừa khóc!

Cuối cùng cũng ăn xong, Hắc Quỷ bắt đầu dọn dẹp đồ dùng còn Vu Ngạn liền lê lên phòng oa ở trong chăn ấm nệm êm ngủ trưa một giấc.

--------------------------------------

Đến buổi chiều Hắc Quỷ nhưng không ép cậu ăn nhiều nữa, Vu Ngạn mừng mém rớt nước mắt chỉ thiếu nhào lên người Quỷ thúc luôn. Hai người ngồi ăn xong liền không có việc gì làm nên cùng nhau chơi game.

Trong phòng lúc này là một thiếu niên, một người nam nhân dựa lưng vào nhau ngồi trên ghế chơi điện thoại. Hắc Quỷ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc chơi game, Vu Ngạn đôi khi vui vẻ cười cười nói với Quỷ thúc vài câu. Cảnh tượng hài hoà, thời gian chậm rãi trôi qua, giờ đã sáu giờ ba mươi. Vu Ngạn nhìn đồng hồ liền nảy lên ý tưởng, cậu nhìn Quỷ thúc nói.

“Quỷ thúc, hôm nay thúc với con đi quán bar uống rượu không? Nơi đó rất náo nhiệt, giờ con bỗng thèm rượu rồi! Thúc thay đồ đi với con đi!” Vu Ngạn mặt mày hớn hở vui vẻ nói.

“Được!” Hắc Quỷ cất điện thoại nhìn cậu đáp.

-------------------------------------

Kim Hoán bar.

“Ây dô! Cố Thần à, cậu xem mỹ nhân hôm nay ngồi cùng ai vậy?” La Thiên nhìn Cố Thần hỏi.

“Không biết! Cậu đừng có hỏi tôi!” Vu Ngạn ngữ khí tức giận trả lời. Hắn cũng không biết vì sao lại vậy, nhìn đến khi nãy Vu Ngạn gần gũi thân thiết kéo tay một người nam nhân lạ vào tâm Cố Thần bỗng bùng nổ giống nhau.

Cố Thần vô ý thức nắm chặt ly rượu trong tay xiết càng lúc càng chặt, hắn hung hăng uống hết một ly vào. Cố Thần nhìn qua phía kia Vu Ngạn hướng người đàn ông vui vẻ cười nói, hắn càng bực mình hơn, hắn tưởng muốn đem tên kia kéo cút ra xa.

Cố Thần bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, dạo gần đây hắn cảm thấy bản thân càng lúc càng lạ thường.

“Cố Thần, tui mấy ngày trước đã an bày người điều tra một chút về Vu Ngạn, cậu biết kết quả sao không?” Triệu Tu lúc này một bên trầm giọng hướng Cố Thần nói.

“Kết quả sao?” Cố Thần tâm bình tĩnh hơn một chút, nghe Triệu Tu nói xong liền nghi hoặc hỏi lại.

“Kết quả không tra được gì! Điều tra chỉ biết được hai năm trước Vu Ngạn từng đến thành phố S, còn trước đó không tra ra được một chút thông tin nào!” Triệu Tu giọng nói không rõ cảm xúc, ánh mắt suy tư nói.

“Bằng vào thế lực Triệu gia mà tra cũng không ra thì hẳn Vu Ngạn không đơn giản đâu!” Qua một lúc Triệu Tu hướng Cố Thần nói.

Cố Thần nghe xong cũng nhíu mày, hắn lúc này có điểm phức tạp. Nhưng hắn chốc lát lại bỏ chuyện đó ở sau đầu. Hắn bây giờ cùng Vu Ngạn đã không quan hệ, cần gì biết về Vu Ngạn, nếu tra không được thì dứt khoát không cần điều tra nữa. Nhưng hắn lại nhớ đến chuyện khác, hắn nhớ đến Lạc An hôm qua khóc lóc kể lại cho hắn nghe. Cố Thần nhớ đến chuyện lúc sau liền đứng lên đi đến chỗ Vu Ngạn.

“Hì hì, Quỷ thúc, thúc thấy sao? Rượu ngon lắm nè! Ở đây chơi cũng vui nữa!” Vu Ngạn cười nhìn Quỷ thúc cười hì hì nâng ly rượu lên nói.

“Ừm! Ở đây khá tốt!” Hắc Quỷ cũng nâng ly lên hướng Vu Ngạn xong nhấp một ngụm rượu liền đưa mắt nhìn xung quanh tiếp.

Bỗng Hắc Quỷ chau mày lại nhìn một tên trông tức giận tiến đến gần. Hắc Quỷ nhìn một lúc xác định hắn tiến đến đây sau liền đề cao cảnh giác lên.

“Vu Ngạn! Cậu có phải hay không không đặt lời nói của tôi vào trong đầu!!!” Cố Thần hung hăng trừng mắt Vu Ngạn nói.

“Sao lại là anh nữa? Anh lại muốn sao đây?” Vu Ngạn nhièn thấy Cố Thần liền kinh ngạc sau lại bực bội nhíu mày nhìn Cố Thần nói.

“Cậu còn hỏi tôi muốn làm gì? Lạc An đã nói tôi nghe rồi! Vu Ngạn con người cậu độc ác quá đáng vừa phải thôi!” Cố Thần tức giận nói.

“Mẹ nó! Anh có thấy anh phiền tôi lắm không? Lạc An nói với anh vậy hắn có nói tôi lấy mấy món quà đó từ đâu không?” Vu Ngạn thật bị Cố Thần phiền chết, bao nhiêu tâm tình cũng mất hết, cậu tức giận nhìn hắn nói.

“Cậu có ý gì?” Cố Thần hơi nghi hoặc hỏi. Vu Ngạn nói vậy là sao? Chẳng lẽ An An em ấy có chuyện giấu mình? Không! chắc chắn là Vu Ngạn cậu ta bịa chuyện để thoát tội.

“Ha! Anh không biết đầu đuôi mọi chuyện liền nghe tên khốn hiểm độc Lạc An kia nói xong tìm tôi hả? Quà là tôi đưa cho hắn thì tôi dám nhận, anh về hỏi hắn xem hắn làm gì với tôi có dám nhận không?” Vu Ngạn thấy Cố Thần nghi hoặc liền cười lạnh khinh thường nói.

“Cậu câm miệng!! Không cho phép cậu nói em ấy như vậy! Cậu đừng có mà bịa chuyện nữa! An An em ấy không có làm chuyện gì cả thì tôi cần gì phải hỏi!” Cố Thần tức giận quát lên.

“Anh mới câm miệng rồi cút đi cho tôi!!! Đừng có để tôi đánh anh một trận! Đi cút về hỏi tên Lạc An đó đi!” Vu Ngạn tức giận quát hắn.

“Tiểu Ngạn, cháu nói thúc nghe tên này là ai?” Hắc Quỷ nãy giờ đứng một bên nhìn khẳng định Vu Ngạn rất không thích người này, thậm chí là rất ghét. Ông hướng Vu Ngạn hỏi.

“Thúc mặc kệ hắn! Tên này là tên khốn nạn bại não đáng ghét!” Vu Ngạn tức giận vừa trừng Cố Thần vừa hướng Quỷ thúc trả lời, cậu dùng từ ngữ tệ hại nói về hắn.

Cố Thần lúc này nội tâm tức giận bùng lên.

Tiểu Ngạn? Gọi thân thiết quá nhỉ? Cậu ta còn dám nói mình bại não khốn nạn sao!!!

Cố Thần càng nghĩ càng tức, hắn định hướng đến Vu Ngạn nhưng bị Hắc Quỷ chặn lại.

Hắc Quỷ thấy hắn định tiến lên liền đứng ra chặn, ông đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt đầy sát ý lạnh mặt nhìn hắn.

“Vị tiên sinh này tiểu Ngạn không thích cậu! Tốt nhất cậu đừng động chân động tay!” Giọng nói lạnh lùng uy hϊếp.

“Tránh ra!!” Có Thần hung hăng trừng người trước mắt.

Hắn định vung tay đánh nhưng rồi bỗng bị bắt lại. Cố Thần hơi dùng sức nhích tay thoát ra nhưng hắn kinh ngạc phát hiện lực đạo của người này rất mạnh. Cố Thần hung hăng dùng sức thoát tay ra được liền nhìn người trước mắt một lượt. Người nam nhân trước mắt lớn hơn hắn, mái tóc dài đen được buộc cao lên vài sợi tóc rũ xuống trước mặt, cả người tản ra hàn khí, ánh mắt tuy bị che dưới gọng kính nhưng vẫn thấy được sát ý.

Người này hẳn không phải người bình thường!

Đang lúc Cố Thần đánh giá Hắc Quỷ, bọn người La Thiên liền đi đến.

“Ai da! Cố Thần cậu làm gì vậy? Mau đi về thôi!” La Thiên tiến đến khoác bả vai Cố Thần nói.

“Người trước mắt hẳn không tầm thường! Với cả cậu thật muốn ở đây gây chuyện à? Này phiền phức lắm!” La Thiên khẽ nói nhỏ vào tai Cố Thần.

Cố Thần nghĩ xác thật bây giờ không thích hợp xung đột ở đây, hắn trừng Hắc Quỷ một cái rồi chậm rãi theo bọn người La Thiên rời đi.

---------------------------------------

“Ai da Cố Thần à, cậu cũng phải bình tĩnh đi chứ! Này người khi nãy nhìn cũng biết là loại người nguy hiểm!” La Thiên trở về liền nhìn Cố Thần nói.

“Cậu từng gặp qua người đó chưa? Tôi thấy người kia quan hệ với Vu Ngạn rất tốt!” Triệu Tu nghi vấn nói.

“Tên kia tôi chưa bao giờ gặp! Trước đây tôi không có thấy qua người nhà Vu Ngạn!” Cố Thần vẫn còn một bụng tức, hắn hướng Triệu Tu trả lời.

“Vu Ngạn người này quả nhiên không đơn giản, thân thủ lợi hại mà cả bối cảnh của cậu ta cũng bí ẩn không tra ra được!” Lâm Túc nhìn ba người nói.

Cố Thần nghe mấy người nói lúc này nội tâm phức tạp gợn sóng, hắn không biết gì về Vu Ngạn, giờ xem ra Vu Ngạn cũng không phải người tầm thường gì! Cố Thần lúc này có bao nhiêu nghi vấn về Vu Ngạn, nhưng dù có nghĩ hắn cũng sẽ không biết được. Hắn vừa rồi nhìn người kia có thể cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc, đó là người trong hắc đạo như những thuộc hạ của cha hắn từng gặp mà người kia trông còn lợi hại hơn. Vu Ngạn vì sao lại có quan hệ với giới hắc đạo? Người kia nhìn thân thủ rất lợi hại, một người như vậy vì sao lại đi theo bảo vệ Vu Ngạn? Cố Thần càng nghĩ càng buồn bực, hắn nghĩ vẫn không ra được gì, tâm tình hắn rối loạn như sợi chỉ.

------------------------------------------------------------------

“Tiểu Ngạn, nói cho thúc biết hắn và con chuyện là như thế nào?” Hắc Quỷ nhìn đến bóng người rời đi rồi mới chậm rãi ngồi xuống hướng Vu Ngạn hỏi.

Vu Ngạn nhìn Hắc Quỷ, cậu biết chuyện đã vậy cậu không nói thì Quỷ Thúc cũng điều tra, còn không thì ba cậu khi biết cũng hỏi nên dứt khoác nói ra.

Hắc Quỷ nghe xong lúc sau liền nội tâm tức giận, ông không nghĩ đến có kẻ đối với tiểu thiếu gia như vậy, nếu để lão gia biết thì khẳng định hắn ngày tháng yên bình cũng sắp xong rồi.

“Quỷ thúc, thúc đừng để ba ba làm gì nha! Dù sao cháu với hắn cũng cắt đứt quan hệ, huống chi gia đình của hắn cũng rất tốt. Cháu cũng không chịu gì thiệt hại đâu!” Vu Ngạn nhìn Hắc Quỷ nói.

Hắc Quỷ trầm mặt không trả lời, Vu Ngạn cũng không nói gì thêm. Hai người ngồi vài phút nữa liền rời đi. Vu Ngạn và Hắc Quỷ về đến nhà liền vào phòng của mình ngủ một giấc.

==============================

Tác giả:

Cầu vàng ! Cầu vàng!