Chương 3: Thật muốn gϊếŧ người a.

A…rr

Vu Ngạn tỉnh lại thời điểm đầu vẫn còn có chút choáng, cậu mở hé mắt xác định xung quanh không có ai sau lúc này mới mở hẳn mắt quan sát xung quanh một chút.

Đây là một căn phòng, bố trí giống phòng khách sạn giống nhau. Nhìn nhìn rồi Vu Ngạn thử cử động cơ thể một chút, hảo! Hai tay Vu Ngạn lúc này bị trói ra sau, bất quá này cũng không phải vấn đề lớn, cậu cọ cọ hai tay lại một chút dây trói liền nới lỏng ra, liền vài lần thủ thuật nữa Vu Ngạn hai tay đã hoàn toàn thoát khỏi dây trói. Tuy rằng Vu Ngạn thật uống chúng thuốc mê sau nhưng trước đây cậu cũng từng nhiều lần bị hạ mê dược nên cơ thể thích nghi tốt, phần dược hạ trong ly sữa khi nãy cũng không nhẹ nhưng cũng không làm Vu Ngạn hôn mê được lâu. Vu Ngạn nghĩ cậu từ khi nào mà buông lỏng cảnh giác vậy nhỉ? Ly sữa khi này là Cố Thần lần đầu tiên mang đồ về cho cậu, tuy rằng không biết có phải hay không là mua dư hoặc mua bừa nhưng Vu Ngạn vẫn uống, thẩm chí tâm tình còn có một tia vui mừng. Nhưng thật châm chọc làm sao! Trong ly sữa hạ dược a, nếu khi nãy trong ly không phải mê dược mà là độc thì giờ này cậu cũng chẳng còn nghĩ được nữa. Quá mức thiếu cảnh giác, hoặc là nói cậu thích Cố Thần nên khi hắn đưa liền không nghĩ nhiều mà uống vào. Thật nguy hiểm a!

Vu Ngạn ngồi dậy đầu có điểm đau, cậu đưa lên xoa xoa huyệt thái dương một chút rồi quan sát kỹ một lần nữa xung quanh căn phòng. Phòng khá lớn, cậu bị trói đặt trên một cái giường king size, phòng không có cửa sổ, Vu Ngạn đưa mắt nhìn sang kia một chút tức khắc liền minh bạch đây là đâu, kia cách hai mét bên tay phải giường đặt một cái sofa love màu đen. Này là một gian phòng bao trong hộp đêm a! Nhìn đồ vật trong phòng hẳn là được đầu tư nhiều đi. Vu Ngạn vươn tay kéo một cái học tủ gỗ đầu giường…Nhìn đồ trong học tủ sau Vu Ngạn trầm mặt 3 giây rồi đẩy vào lại, trong tủ chuẩn bị khá đầy đủ đồ chơi nga. Vu Ngạn lúc này đã minh bạch mục đích của kẻ muốn bắt mình.

“Ha ha ha, vụ này chúng ta lời quá a!” Xa xa ngoài cửa truyền vào vài tiếng bước chân và tiếng nói của một người đàn ông.

Vu Ngạn nghe thấy động tĩnh bên ngoài sau liền nằm xuống, cấp sợi dây quấn một vòng lỏng quanh hai tay rồi nhắn mắt lại.

Cạch!

Cửa phòng bị mở ra ngoài cửa 5 người đàn ông tiến vào.

“Ai da da! Hổ ca à, vụ này chúng ta thật lời nha, anh xem! Kia hắn quá đẹp đi!” Một người đàn ông mặc áo vàng, hơi thấp người, da ngâm đen lên tiếng, giọng nói còn có vẻ cảm thán.

“Ha ha ha, lão Trư người nói đúng quá a. Vừa nhận được tiền lại vừa được sung sướиɠ nữa” Nói chuyện là một cái hơi hô nam nhân.

“Haizz, mỹ nhân thế này qua đêm nay liền hương tiêu ngọc vẫn a, thật thảm!” Một mặt khác nam nhân cao gầy lên tiếng.

“Đúng là thật thảm! Nghe nói hắn hình như thích nam nhân của vị đó đi, vị kia cũng thật tàn nhẫn nga! Nhưng mà nhờ vậy mới đến lượt chúng ta chơi. Ha ha ha ha” Lên tiếng là một cái đầu lục nam nhân.

“Thôi thôi thôi, bớt nói lại! Tụi bây chuẩn bị hết chưa, nhớ một lát quay lại gửi cho tên kia để lấy tiền” Người được gọi là Hổ ca lên tiếng đánh gãy bốn người kia nói chuyện. Tên này là một cái mập mạp người, da ngâm đen, bụng phệ, cánh tay xăm quá mấy hình xăm.

“Hổ ca anh yên tâm! Em chuẩn bị xong rồi, giờ chỉ cần chúng ta làm rồi quay lại thôi là xong” Nam nhân được gọi là lão Trư ngữ khí cung kính lên tiếng. Nói nói còn quơ quơ cầm trên tay một cái máy quay.

“Được, chuẩn bị quay đi! Tao lên Trước!” Hổ ca nói.

“Ha ha ha, nhường Hổ ca trước, bất quá mong anh nhẹ tay cho mấy tụi em còn chơi nữa” Lão Trư vừa nói vừa cười ha ha.

“Đúng đúng đúng” Những người kia nghe vậy cũng phụ hoạ theo.

Vu Ngạn nghe 5 người bọn hắn liêu xong liền biết này bắt hắn hoá ra là Lạc An a, hảo a! Vu Ngạn qua hé hờ mắt nhìn thấy một tên tiến lại gần, tức khắc tâm nổi lên một mạt ghê tởm cảm giác, giờ phút này Vu Ngạn chỉ muốn đem bọn chúng hung hăng phát tiết đánh chết.

“Ha ha ha, mỹ nhân à, đêm nay mấy ca bồi ngươi, ngươi đừng trách chúng ta a, có trách thì trách ngươi đắc tội sai người đi!” Hổ ca tiến đến gần Vu Ngạn, nói nói hắn còn vươn tay ra muốn vuốt ve kia làn da trắng nõn.

Bỗng tay hắn vừa vươn còn trên không chung liền bị Vu Ngạn chụp lại.

Răng rắc!

“Áaa” Hổ ca bất chợt thét lớn lên. Nguyên lai Vu Ngạn bắt tay hắn lại, tạo lực thế cho mình liền đem tay hắn bẻ gãy, cả một quá trình nhanh đến đáng sợ, Hổ ca hắn còn chưa kịp phản ứng lại liền tay đã gãy. Vu Ngạn dậy đưa tầm mắt lướt qua 4 người kia, trong mắt lãnh dến đáng sợ, sắc mặt Vu Ngạn lúc này âm trầm xung quanh toả ra sát ý khiến 4 người kia bị nhìn đến sợ, không nhúc nhích.

Thật bực bội! Thật muốn gϊếŧ chết bọn hắn!

Vu Ngạn càng lúc càng toả ra sát ý đến đáng sợ, 4 người kia liền bị doạ đến phát ngốc không nhúc nhích người.

“Aaa…Bọn mày còn đứng đấy làm gì? Mau lên bắt nó lại cho tao!” Hổ ca nằm xuống đất, ôm cánh tay bị bẻ gãy đau đến gào lên.

Bốn người kia bị cấp gọi tỉnh, giật người một cái.

“Mẹ nó, thằng khốn này mày dám!” Lão Trư vừa lớn tiếng nói vừa lao thẳng về phía Vu Ngạn.

Vu Ngạn nhìn đến hắn nhào về phía mình, môi khẻ nhếch lên, trên gương mặt xinh đẹp lúc này lộ ra một vẻ tàn ác. Lúc lão Trư lao gần đến Vu Ngạn liền nhấc chân nhắm thẳng vào phía thái dương của hắn đá một phát, Vu Ngạn một đá này nhắm lực đạo không quá lớn, ít nhất đảm bảo hắn ăn một đá này sẽ không chết. Lão Trư bị này đá một phát liền văng ngã xuống một phía, không cử động lên nữa, lúc này hắn đã bất tỉnh rồi.

Ba người kia nhìn một màn này vẻ mặt kinh ngạc rồi lại hoảng sợ. Bọn chúng kinh ngạc cũng không sai, trước mặt họ Vu Ngạn là một cái xinh đẹp nhược thiếu niên, Vu Ngạn xác thật trông hơi gầy, người không tính cao lắm 1m67 không tín lùn nhưng nói cao cũng không đúng lắm, làn da trắng nõn như một cái sống trong nhung lụa yếu ớt thiếu niên, đối mặt với 5 người kia trông khá cao to khoẻ mạnh thì có vẻ yếu thế.

Vu Ngạn tuy nhìn nhược nhược nhưng kỳ thật thân thủ đánh nhau rất lợi hại, liền võ sư hay người trong quân đội cũng đánh không lại, đã vậy Vu Ngạn đánh thường ra tay rất tàn nhẫn. Vừa rồi Vu Ngạn đá lực đạo đã kìm lại, không đem hắn cấp chết, bất quá vì nhắm vào thái dương đá nên hắn liền phải bất tỉnh khá lâu.

Vu Ngạn nhìn ba tên kia thấy bọn hắn biểu tình thất thố hoảng sợ không che dâu liền cười khinh một cái.

“Mẹ mày! Mày dám cười! Tụi bây lên! Chúng ta 3 người, nó một người bên ta chiếm ưu thế” Tên đầu lục thấy Vu Ngạn cười lúc sau, nháy mắt liền nổi giận cấp hai người kia ý đồ cùng lên đánh.

Ba người liền lao lên cùng lúc, Vu Ngạn cấp thân thể khởi động một chút liền đi tiếp bọn chúng. Vu Ngạn ra tay đanh rất tàn độc dứt khoát, đánh bọn họ thời điểm liền bẻ tay, đấm mạnh vào bụng hoặc đá thẳng lên đầu. Chẳng mấy chốc, trong phòng 5 người liền nằm sãi ra đất, không có một người lành lặn quá, đều bị gãy tay hoặc bất động, trên người ai cũng xanh xanh tím tím dấu đấm. Vu Ngạn biết lần này cậu đánh bọn chúng đều bị xuất huyết nội tạng.

Đánh xong bọn họ Vu Ngạn liền đi ra khỏi đây, bất quá Vu Ngạn tâm vẫn có điểm chưa thoả mãn, vẻ mặt biểu tình âm trầm, xung quanh sát ý toả đến đáng sợ, suốt chặng đường đi ra hộp đêm những người kia thường nhìn cậu đều có điểm sợ hãi. Vu Ngạn cố nén nội tâm tàn bạo, ý niệm muốn gϊếŧ người của mình xuống, bắt một chiếc xe đi về.

Vu Ngạn về đến nhà sau, đứng ở trước cửa, phòng khách bên trong sáng đèn. Vu Ngạn nhìn nhìn hơi nghi hoặc nghỉ.

Cố Thần hắn sao về rồi?

Vu Ngạn đứng trước cửa suy tư một lát rồi đẩy cửa tiến vào. Vừa vào cửa cậu thấy Cố Thần sắc mặt hung ác, đôi mắt đỏ ngầu, biểu tình tức giận nhìn cậu như muốn đem cậu xẻ ba xẻ bảy, nghiền nát ra.

Vu Ngạn nhìn thấy vậy có hơi nghi hoặc nhíu mày một chút.

Xoảng!

Liền Vu Ngạn đang nghi hoặc, Cố Thần liền ném một chén trà tới, Vu Ngạn theo phản xạ giật đầu nghiêng qua tránh một bên.

------------------------------------------------------------------------------

Tác giả:

Ức chế! ức chế! quá mọi người ưi.