Chương 8: Buổi đấu giá.

Ba ngày trôi qua thật mau, tối hôm nay buổi đấu giá đã bắt đầu.

Vu Ngạn xuyên đơn giản một cái áo sơ mi có phần hơi rộng sao với cậu màu đen sọc trắng với quần jean, trông khá đơn giản nhưng cả người cậu tản ra loại khí chất rất đặc biệt.

Vu Ngạn tìm cho mình một chỗ ngồi xong quan sát xung quanh một chút, bỗng cậu thấy hai bóng người quen thuộc đang đi vào.

Không phải đi? Sao lại là hắn nữa!!!

Vu Ngạn nội tâm gào thét, cậu không nghĩ là lại nhìn thấy Cố Thần nữa, mà bên cạnh còn có Lạc An. Này sao trùng hợp vậy ?!!

Cố Thần nguyên bản vài hôm trước nghe Lạc An nói muốn đến đây xem, hắn thật cao hứng a! Không nghĩ tới tiến vào lúc sau lại nhìn thấy Vu Ngạn, bước chân dừng lại một đốn, sắc mặt hắn trầm xuống.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí gương cung bạt kiếm, trầm đến đáng sợ.

“Sao cậu lại ở đây?!!” Cố Thần nghiến răng nói.

“Ồ! Cố thiếu hầu hết nơi đây sao?” Vu Ngạn tâm tình cũng không tốt lắm, cậu nhếch cười một cái hỏi ngược lại rồi ngồi ngay lại nhắm mắt một bộ không muốn nói chuyện nữa bộ dáng.

“Cậu…!!!” Cố Thần tức giận nhưng thấy đối phương đã một bộ không thèm quan tâm, hắn cũng không thể làm gì hơn.

Cố Thần ôm một bụng khí mang theo Lạc An đến hàng ghế cách Vu Ngạn hai dãy.

-------------------------------

“Xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người đã đến buổi đấu giá ngày hôm nay!!” Qua vài phút người tổ chức mới mở màng chào hỏi bắt đầu buổi đấu giá.

Vu Ngạn lúc này mới chậm rãi mở mắt ra tập trung xem.

“Món đồ đầu tiên của ngày hôm nay là một khối ngọc thạch chân quý được điêu khắc rất tinh xảo, giá khởi điểm cho món đồ này là 70 triệu! Đấu giá bắt đầu!!!”

“80 triệu!”

“100 triệu!”

“…”

“Vị khách ngồi hàng ghế số 3 ra giá 100 triệu! Còn ai ra giá cao hơn nữa không? 100 triệu lần 1! Lần 2! Lần 3! Thành giao!!! Xin chúc mừng vị khách này đã đấu giá thành công khối ngọc !!!” Người tổ chức một bên nói, một bên gõ cái búa cầm trên tay.

Không biết qua bao lâu, các vật phẩm được đấu giá gần hết, giờ hẳn là món đồ cuối cùng.

“Và bây giờ là món đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay!!” người tổ chức một bên nói, tay kéo ra cái khăn che đồ vật xuống “Như mọi người đã thấy! đây là một món trang sức! một món trang sức rất đặc biệt! Theo giám định của chúng tôi món trang sức này được làm từ chất liệu rất đặc biệt, nó được làm bằng một hợp chất kết tinh rất quý và lâu năm ở một hang động ngầm, rất khó điêu khắc, mà sợi dây chuyền này được thiết kế đặc biêt, điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo từng chi tiết dù nhỏ nhất, ngoài ra viên đá được đính trên mặt dây chuyền là một loại đá quý rất hiếm có và thập phần quý giá, đó là huyết thạch! Giá trị của món này khó có thể định được! Giá khởi điểm đưa ra là 100 tỷ!!!”

“Wow! Đó là huyết thạch đi!”

Cả một hội trường người xì xào khe khẽ bàn tán với nhau.

Đồ vật đấu giá này là một sợi dây chuyền màu đen được làm bằng một loại hợp chất kết tinh lâu năm rất quý hiếm, mặt dây truyền được điêu khắc hình đôi cánh có những hoa văn tinh xảo nhỏ bên trên, được điêu khắc rất tỉ mỉ, trên mặt dây còn đính một viền đá nhỏ màu đỏ rất nổi bật.

Tìm thấy rồi!!!

Vu Ngạn hơi kích động nhích người lên nhìn và sợi dây. Đó là món quà sinh nhật đặc biệt mẹ đặc biệt tự thiết kế làm cho cậu, nhưng có một vài chuyện xảy ra món đồ này cũng lạc mất đi, Vu Ngạn thật cố gắng tìm kiếm nó khá lâu, giờ cuối cùng cũng tìm thấy!

--------------------------------------

“Oa!!...cái đó đẹp quá đi!!!” Lạc An ngồi bên cạnh Cố Thần cảm thán thốt lên.

“Vậy mua nó cho em đi!” Cố Thần nhìn Lạc An mê mẩn liền khẽ cười nói.

“Nhưng….này cũng quá đắt đi!” Lạc An vẻ mặt vừa khó xử vừa tiếc nuối hướng Cố Thần nói.

“Không sao!!!” 100 tỷ đối Cố Thần nói cũng không phải chuyện gì lớn, hắn muốn mua tặng Lạc An này dây chuyền đó.

“101 tỷ”

Cố Thần vừa định ra giá lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hắn quay đầu hướng người ra giá liền đυ.ng phải tầm mắt Vu Ngạn. Cố Thần vẻ mặt kinh ngạc, 100 tỷ này vài gia tộc có tiền cũng khó dám chi ra, Vu Ngạn cậu ta lấy đâu ra số tiền này?

“103 tỷ!” Cố Thần nghĩ một hồi liền làm lơ, này không liên quan đến hắn, tuy có điểm khá kinh ngạc.

Bên này Vu Ngạn nghe Cố Thần ra gí hơi nhíu mày lại một xíu, bất quá Vu Ngạn lại tiếp tục tăng giá lên.

“105 tỷ!” Này cậu lên tiếng rất dứt khoát.

Cả một phòng đấu giá mọi người ai cũng trợn mắt há mồm, Cố gia tiền này bọn họ có thể khẳng định, nhưng cậu thiếu niên lạ kia không biết thuộc nhà nào mà có thể dứt khoát ra giá như vậy? Đã vậy còn là tranh đồ với Cố thiếu đâu! Trời ạ!! Này một trăm mấy tỷ bọn họ có thể giành ra đầu tư phát triển một dự án hay hạng mục nhỏ đi!

“106 tỷ!” Cố Thần lúc này sắc mặt có điểm phức tạp. Hắn thật không biết Vu Ngạn tiền đâu ra có? Bất quá hắn tuy bị cấp kinh ngạc một vố nhưng vẫn tiếp tục tăng giá.

Vu Ngạn bên này tâm tình không tốt, cậu không muốn dây dưa với tên Cố Thần này nữa.

“120 tỷ!” Vu Ngạn lần này nội tâm khó chị dứt khoát tăng hẳn 14 tỷ nữa.

Cả một phòng đấu giá lúc này yên tĩnh không tiếng động, vài người không dám thở mạnh, họ bị cấp doạ sợ đến nơi rồi a! 120 tỷ! là 120 tỷ đó!! Không phải 120 nghìn đâu! Họ không có nghe nhầm đi.

Này…!!!

Cố Thần lúc này cũng bị cấp doạ sợ đến nói, là 120 tỷ đi, này không phải con số mà người bình thường có thể dám chi mạnh ra a? Huống hồ Vu Ngạn trước đây ở cùng Cố Thần không có làm việc gì thu nhập cả! Cậu ta thật là tiền từ đâu ra???

Cố Thần nội tâm phi thường phức tạp, càng nhiều hơn là hoảng sợ.

Cố Thần định tăng giá lên bỗng có một bàn tay ngăn hắn lại.

“Thiếu gia!!! Này lão gia biết thật sự không tốt đâu!!!” Người trợ lý hảng sợ, vừa nói vừa lấy khắn lau mồ hôi trên trán.

“Thần…Thần ca ca! Hay là thôi đi, này không nên như vậy a!!!” Lạc An một bên cũng phụ trợ khuyên can Cố Thần. Bất quá Lạc An trong lòng vừa tiếc nuối vừa tức giận, hắn rất thích thứ đồ kia nhưng lại bị người khác giành mất, đã vậy người giành đi lại là Vu Ngạn. Vu Ngạn tên đó tiền đâ ra mà nhiều như vây? Kể cả hắn Lạc gia dù cũng là một gia tộc có tiếng ở thành phố S này cũng không dám chi mạnh gần một trăm mấy tỷ như vậy. Lạc An trong lòng có bao nhiêu tức giận và suy tư nhưng trên mặt hắn vẫn trang một bộ buồn bã luyến tiếc nhìn người mang sợi dây chuyền đi.

Cố Thần thấy Lạc An như vậy tâm tình cũng buồn bực, hắn nhưng thật ra không phải không có tiền tăng giá tiếp, bất quá phụ thân hắn vẫn luôn không thích Lạc An, dạo gần đây hai người cũng thường bất hoà, mẫu thân hắn cũng nói qua hắn nên nhẫn nhịn cấp cho không khí trong nhà hài hoà, hai cha con đừng có gây quài. Cố Thần nhưng thật không muốn làm không khí trong nhà bất hoà, mẫu thân hắn cũng đã nói vậy nên hắn liền nghe. Vừa ròi đấu giá một trăm mấy tỷ tuy đối Cố Thần mà nói không khó khăn nhưng cũng là một con số lớn, nếu để phụ thân hắn biết được hắn chi tiền mà lại còn là mua cho Lạc An thì hẳn sẽ càng chán ghét Lạc An thêm, nên hắn vẫn là phải nhịn xuống.

Vu Ngạn đấu giá thành công lúc sau liền vuốt ve sợi dây chuyền trên tay, đây là món quà mẹ tự thiết kế muốn tặng cậu, cậu rất chân trọng nó. Nhìn sợi dây chuyền một hồi, Vu Ngạn nội tâm vừa vui vẻ vừa buồn, cậu rất nhớ ma ma, nhưng là cậu sẽ không gặp lại ma ma được nữa, Vu Ngạn hồi tưởng lại từng ký ức cùng mẹ của mình, cậu có điểm muốn khóc ra, nhưng rồi Vu Ngạn liền xốc lại tinh thần, cậu đem sợi dây chuyền đeo lên cổ mình.

Sợi dây chuyền này được thiết kế giành riêng cho Vu Ngạn nên nó rất phù hợp với cậu, đặc biệt là kia viên đá màu đỏ sáng chói nổi bật trên nền đen càng phù hợp với màu mắt đỏ máu đặc biệt của Vu Ngạn. Sợi dây chuyền vừa đẹp lại vừa có điểm huyền bí, sự kết hợp giữa màu đen u tối và viên đá màu đỏ rất nổi bật trên cái cổ trắng nõn của Vu Ngạn, rất phù hợp với ngoại hình và khí chất của cậu. Nếu là người khác mang vào sẽ bị sợi dây chuyền này xung khắc ngoại hình, dìm khí chất trông sẽ thật tầm thường thậm chí có điểm xấu, nhưng với Vu Ngạn thì không, sợi dây chuyền mang trên cổ Vu Ngạn không thể dìm được khí chất và ngoại hình của cậu, nó thậm chí làm nền tô điểm cho khí chất của cậu.

-----------------------------------------------

Vu Ngạn đi ra khỏi phòng đấu giá lúc sau liền chạm phải Lạc An, kế bên không xa lạ gì tên hung thần trời đánh thánh đâm – Cố Thần.

“Sợi dây đó…nó…nó đẹp quá, cậu có thể cho tôi chạm một chút được không?” Lạc An giọng nói có điểm rụt rè thấp thỏm. Hắn nội tâm nhìn đến sợi dây chuyền liền tham lam. Thứ đồ này thật đẹp! Thứ này lẽ a ohải thuộc về hắn, chỉ có món đồ quý giá đặc biệt này mới phù hợp với hắn. Càng tưởng Lạc An trên mặt liền lộ ra một vẻ tham lam thèm thuồng.

Vu Ngạn tất nhiên là nhìn ra được ý nghĩ của Lạc An, bất quá hắn không nghĩ đến Lạc An lại đưa ra yêu cầu như vậy, cậu có điểm mém sặc cười. Này hắn tưởng hắn với cậu thân thiết lắm à, huống chi cậu và hắn có mối thù khó quên đâu? Hắn còn dám trước mặt cậu đưa ra cái yêu cầu quái quỷ gì đây. Vu Ngạn nhìn Lạc An lúc sau liền nhếch miệng cười châm chọc một cái.

“Cậu đoán xem!” Giọng nói lạnh băng, nghe ra được có bao nhiêu khinh thường.

Lạc An nghe lúc sau biểu tình trên mặt một đốn, xong hắn vẻ mặt buồn bã cúi đầu, ở tầm mắt mọi người không thấy được hắn nghiến chặt hàm răng, sắc mặt tức giận, con ngươi hiện lên vẻ âm ngoan và ác độc, tay hắn bấu chặt lại.

Sao hắn dám! Kẻ thế thân này sao hắn dám khinh thường mình!!!

Cố Thần lúc này sắc mặt đen lại, có điểm tức giận, hắn tiến lên che Lạc An nghiến răng hướng Vu Ngạn nói.

“Cậu có thôi đi không!! Nếu đã không cho thì cũng đừng khinh thường em ấy!”

Vu Ngạn nhìn hai tên trước mặt cảm thấy khó chịu trong người, cậu lạnh mặt nhìn Cố Thần xong liếc qua Lạc An một cái chậm rãi lên tiếng.

“Đồ của tôi không phải kẻ nào muốn cũng chạm vào được, cậu ta quá thấp kém, không phù hợp a! Gà có gắn lên lông phượng chỉ càng xấu xí hơn thôi! Anh với cậu ta đúng thật là một đôi trời tác hợp mà! Một kẻ bại não với một tên thấp kém đê tiên trong ngoài bất đồng! Chúc các người tra nam xứng cẩu a!” Vu Ngạn nói từng chữ đến nhấn mạnh rõ ràng, xong liền đi ngang qua hai người họ rời đi.

“Cậu…!!!” Cố Thần hoàn hồn sau chỉ thấy bóng lưng Vu Ngạn đã cách xa. Mỗi lần nghe Vu Ngạn khinh thường khắc khẩu hắn đều cảm thấy buồn bực khó chịu, còn có điểm…nhói.

Cố Thần nghĩ có lẽ do trước đây Vu Ngạn đều một bộ nhẫn nhịn trước mặt hắn nên bây giờ thay đổi hắn mới cảm thấy kỳ lạ như vậy.

Bên này Lạc An nghe Vu Ngạn nói cong liền sắc mặt méo mó tức giận.

Hắn nói ai thấp kém? Ai là gà? Hắn dám nói mình là cẩu. Sao hắn dám!!!

-----------------------------------------

Vu Ngạn về đến nhà lúc sau liền tắm rửa thay quần áo, cậu ngồi trên giường liền thấy ở đầu tủ có một tấm thẻ, nhìn đến số điện thoại ghi tên thẻ sau Vu Ngạn liền cười một cái, mặt mà gió xuân ấm áp. Còn hai ngày nữa là cuối tuần đi, cậu đã nói là sẽ đến Nguyễn gia thăm ba mẹ nuôi, càng nghĩ Vu Ngạn càng vui, cậu thật thích ba mẹ nuôi a! Tâm tình vui vẻ, Vu Ngạn mở máy chơi game một chút rồi liền cuộn tròn trong chăn ngủ.

================================

Kịch trường:

Buổi phỏng vấn tiếp theo:

MC: “Vu Ngạn! Theo tôi thấy cậu khi đánh người rất thích bẻ tay đối phương a! Cho tôi hỏi là vì sao có được không?”

Vu Ngạn: “ Vì tui tốt a!!!” Không suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng trả lời.

MC: “???... Là sao?”

“Tất nhiên là vì tui tốt rồi! Anh xem! Tui đánh người ta gãy một tay thì còn một tay có thể cầm nắm đồ mà! Nhưng nếu lỡ tui đánh gãy một chân thì một chân sao đi lại được? Đúng hông! Tui thật là tốt!” Một bộ đúng lý hợp tình tươi cười trả lời, nói nói còn nâng cằm tự hào vẻ mặt “Tui thật là người tốt”

MC: “…” Cảm thấy quái quái, mà thôi! Cũng khá hợp lý!