Chương 1

Ta không ngờ lại gặp được Châu Việt ở Trích Tinh Lâu.

Hắn mặc cẩm bào cùng với áo choàng ngọc bích, xung quanh là một nhóm các quý công tử ở kinh thành, đi lên tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu.

Ta quỳ trên bậc thềm, quên đi việc phải lau mặt đất nơi hắn sắp đi qua, mà lại vô thức chặn đường bọn hắn.

Một người trong đó trực tiếp bước tới, đá ta sang một bên.

“Không có mắt à, ngươi có biết chúng ta là ai không?”

Lưng ta va vào lan can, suýt chút nữa ta đã kêu lên vì cơn đau.

Cảm nhận được ánh mắt từ phía trên, ta chịu đựng cơn đau, cúi đầu quỳ xuống đất.

Người kia lại định đá ta, nhưng đã bị tên cầm đầu ngăn lại.

“Được rồi, đừng làm hỏng ngày vui”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, trái tim ta như bị đóng băng.

Cảm giác may mắn duy nhất còn sót lại trong tim ta giờ đã bị nghiền nát thành từng mảnh.

Khi xưa, cũng chính giọng nói ấy thì thầm vào tai ta nói rằng kiếp này Châu Việt nhất định xứng đáng với Tô Dung.

Đây thật sự là chàng sao…

"Cạch.”

Châu Việt tùy tiện ném xuống một hạt châu, giọng điệu tràn đầy thiện ý.

"Cầm lấy, bấy nhiêu cũng đủ để ngươi đủ ăn đủ mặc cả đời."

Hạt châu sáng chói lăn tròn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại trước mặt ta.

Có người thúc giục: "Còn không mau tạ ơn thế tử đi!"

"Ngươi cũng khá may mắn đấy. Lại gặp được thế tử của chúng ta lúc ngài có tâm trạng tốt…"

Ta cụp mắt, đưa tay nhặt hạt châu, giữ nó thật chặt trong tay.

Ta thay đổi giọng điệu, giọng nói khàn khàn cất lên: “Dân nữ cảm tạ phần thưởng của ngài."

Ánh mắt lạnh lùng của Châu Việt quét qua ta, sau đó hắn tiến về phía trước được vây quanh bởi mọi người.

Ta bị nắm lấy cánh tay và kéo đến một nơi vắng vẻ.

"Tô Dung, có chuyện gì vậy? Ta đồng ý cho cô làm ở đây bởi vì ta thấy cô là đồng hương của ta, cô đừng gây rắc rối cho ta nữa."

Người vừa lên tiếng chính là quản sự của Trích Tinh Lâu.

Để có cơ hội vào được đây, ta đã phải cầu xin ngài ấy rất lâu.

Cũng không phải vì một nguyên nhân nào đặc biệt. Đơn giản vì ở đây có rất nhiều các vị đại nhân, vì thế mà cũng được thưởng rất nhiều.

Quản sự nhìn thấy hạt châu trong tay ta, hừ lạnh nói: "Cô may mắn thật đấy, nếu bán hạt châu này, phu quân là gia nô trong cung kia của cô có thể được về nhà."



Quản sự cho rằng tôi vụng về, sợ rằng sẽ làm mất lòng đám công tử quý tộc nên đã bảo tôi đi làm phụ bếp.

Ta không tin trên thế gian này có nhiều điều kì lạ, nhưng lỡ như thật sự có người giống nhau thì sao?