Chương 1: Kẻ Đột Nhập (1)

“Hận là yêu? Yêu là tha thứ?”

“Tôi không hận làm sao nói tôi yêu? Tôi không yêu làm sao lại nói tôi tha thứ?”

“Hạ Thanh Trà, đó là người cô yêu không phải tôi.”

“...”

Ở một không gian trắng xóa nào đó đang có một người con gái vô cùng bức xúc tranh luận với người còn lại, hình ảnh hai cô gái đối thoại mãi không ngừng nghĩ, không thấy hồi kết.

Thời gian cứ chậm rãi trôi xuôi, mọi chuyện cũng đến lúc dừng lại.

“Trong lòng đã không cam tâm tình nguyện thì hãy tiếp tục cố gắng để tránh kết thúc trong sự tiếc nuối.”

“Không, không, nếu cô chết thì câu chuyện của tôi sẽ kết thúc. Còn nếu tôi chết thì câu chuyện của chúng ta sẽ rất dài.”

“Được, nguyện vọng của cô là ánh sáng còn nguyện vọng của tôi là bóng tối… là báo thù.”

“Cảm ơn cô, Hạ Thanh Trà.”

“Cảm ơn cô, Thiên Ý.”

Hình như đã có một sự thành giao được xác lập giữa hai người.



Bệnh viện trung ương Thành Đô.

“Nhanh! Bệnh nhân lại ngừng tim, mau chuẩn bị máy sốc điện.”

“Tiến hành sốc điện ngoài l*иg ngực, đặt mức năng năng lượng cho máy sốc lần đầu tiên là 200J.”

“Kích!”



“Chưa được, thưa bác sĩ.” Y tá Từ An khá lo lắng.

Michael - một anh chàng ngoại quốc cao lớn cũng là bác sĩ chính đang cấp cứu rịnh mồ hôi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nâng mức năng lượng thành 300J.”

“Kích!”

Dòng điện tâm đồ vẫn đang là một đường gạch ngang dài trên màn hình của máy đo điện tim.

Từ An gấp đến tay chân đánh loạn: “Vẫn không được, bác sĩ.”

Hy vọng cô ấy vẫn vượt qua được như bao lần trước.

Nếu lần này không thành công thì…

Tim anh cũng muốn ngừng đập theo, quát lớn: “360J.”

“Kích!”

Bíp bíp…

Âm thanh liên tục phát ra từ máy đo điện tim.

“A, điện tim hồi phục bình thường rồi.” Từ An nhảy cẫng lên, biểu hiện nãy giờ của cô đúng là không hề giả tạo - một thực tập sinh mới đến bệnh viện.

“Mọi người ra trước đi.” Cởi bỏ khẩu trang, Michael cười tựa như không cười nhìn cô gái có gương mặt trắng nhợt với chiếc áo bệnh nhân màu xanh vẫn đang tranh giành sự sống từ tử thần.

Anh đã nhận điều trị cho cô kể từ ngày đầu nhập viện đến nay đã qua hơn ba ngày rồi.

Đúng, anh vẫn nhớ, lúc đầu cô được đưa đến đây với nguyên nhân tai nạn giao thông bị xe tông gãy hai chiếc xương sườn gây tổn thương cho phổi và đầu bị va đập mạnh dẫn đến mất máu quá nhiều, do không cấp cứu kịp thời nên dẫn đến hôn mê sâu. Nhưng không biết vấn đề gì xảy ra trong ba ngày liên tiếp này, cô luôn trong tình trạng báo động, liên tục xuất hiện tình trạng ngừng tim nguy hiểm, mạng sống mong manh không đoán trước được.

Cô vẫn nằm im nơi đó, tựa như đóa hướng dương sắp úa tàn, Michael nhìn cô mê đắm, trái tim anh đập có chút nhanh vì một bệnh nhân có vẻ ngoài giống một người quen cũ.

Thời gian trôi qua…



Một cơn gió thổi qua làm chiếc rèm cửa tung bay trong gió, ánh sáng luồng vào đem lại cảm giác ấm áp lạ thường, trong phòng bệnh màu trắng này mọi thứ dường như điều không chịu ảnh hưởng của thời gian chỉ riêng người con gái vẫn an ổn nằm đấy.

Từ An bước vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cô mau tỉnh lại đi, vẫn còn có người đang chờ cô đó.”

Bước chân cô đột ngột dừng lại.

Cô gái nằm ở nơi đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày có những cử động đầu tiên. Ngón tay kẽ giật, đôi mày nhíu chật như đang chịu đựng một điều gì đó vô cùng đau khổ.



Bùm bùm bùm…

Liên tiếp là những tiếng pháo hoa vang lên trên nền trời khắp San Francisco để đón mừng năm mới.

Trong khách sạn MBG tại trung tâm thành phố.

“Mau chia ra tìm…”

“Tìm thấy chưa? Đừng để ả chạy thoát.”

“Nhanh! Không tìm được người gặp họa là chúng ta.”

“Không là hướng này.”

“...”

Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa dồn dập, liên hồi, đánh thức Lục Minh từ trong mộng, anh nhíu mày, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Anh ghét nhất là trong những ngày nghỉ khi đang ngủ mà lại bị người khác làm phiền, cho dù có là ba, mẹ thì cũng chẳng được anh cho một thái độ tốt.

Anh thề, cửa vừa mở ra sẽ là một cú đấm, đấm ngay vào mặt kẻ bất lịch sự đã phá hỏng giấc ngủ của anh.

Ánh đèn mờ ảo, Lục Minh hít một hơi sâu để cho bản thân bình tĩnh, bước chân loạng choạng đi ra phòng khách.