Chương 10: Tổ Chức "không Tên" (2)

James mệt mỏi vỗ trán, tay cầm bộ điều khiển tắt tivi, hít một hơi để tỉnh táo hơn rồi nhanh chống trở chuyển sang chế độ nghiêm túc, giọng cứng rắn: “Đừng làm loạn nữa!”

Dứt lời, mọi thứ bỗng chốc trở nên im lặng, đây là những lúc mà quyền uy của một người làm anh được thể hiện, cô cần phải tôn trọng và tiếp nhận nó. Thiên Ý bất giác ngoan ngoãn không còn ồn ào, chạy nhảy như trước. Cô đứng cách anh mình một khoảng, chân chụm lại, cúi đầu né tránh, dựng tai nhỏ lên nghe.

“Tại sao lại lén lúc cùng cậu ta thực hiện nhiệm vụ mà không thông báo cho anh?”

“Hay chỉ là vì anh không đồng ý với cách làm của em mà em cố tình loại bỏ anh ra?”

“Cảm thấy bản thân mình đủ lông đủ cách rồi nên không cần người anh này nữa phải không?”

“Nếu khách sạn phong tỏa, cảnh sát bất ngờ ập đến thì hai đứa định làm sao?”

“Chúng ta đã từng một lần trải qua thất bại khi thực hiện nhiệm vụ, hậu quả của nó là gì có cần anh nhắc lại cho em nhớ không? Sự cắn rứt lương tâm không thể bù đắp lại sai lầm của chúng ta. Nhiệm vụ đó nó trở thành cái gai, nhắc nhở chúng ta rằng không có gì là có thể đảm bảo cả, đường ray còn trật quỹ đạo mà, thần may mắn không phải lúc nào cũng đứng về phía của cái thiện. Việc bị lộ dẫn đến bị bắt, bị tra tấn hay thậm chí là cái chết… ai có thể nói cho em và anh biết khi nào nó sẽ xảy ra hay không?” James càng nói càng tức giận, ngực phập phồng càng lúc càng nhanh và trong thâm tâm của anh đang lan tràn một nỗi thất vọng, phiền muộn lớn.

Theo như kế hoạch ban đầu mà họ đề ra, cô chỉ cần đóng giả làm người hầu trà trộn vào gia đình của mụ Violet, tìm hiểu nơi cắt giấu chứng cứ phạm tội rồi nhân thời cơ thích hợp để trộm nó đi. Nhưng không may cho ý tưởng của họ là bằng chứng đó nó đã được chuyển giao cho một người khác trước khi cô thâm nhập vào biệt thự của bà ta. Sau nhiều ngày cúi đầu hạ mình, vào sáng thứ hai của tuần trước cô đã thành công nghe lén được thông tin hữu ích khi phát hiện bà ta sẽ nhận lại nó trong buổi dạ tiệc được tổ chức tại khách sạn MBG từ một đối tác có dính líu đến vụ việc.

Thiên Ý nhận ra James đang rất giận dữ, những câu hỏi liên tiếp được đặt ra làm cô bàng hoàng, cứng họng. Sự quan tâm, lo lắng ẩn trong từng lời khiển trách của anh khiến cô cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi. Với cá nhân cô nắm trong tay sự thành bại của nhiệm vụ, với gia đình cô đang đánh cược sự an nguy của mình và họ, còn với cộng đồng xã hội ngoài kia cô đang nắm giữ tấm màn che u ám chắn đi niềm tin vào công lý của những người bị hại.



Đúng vậy, đã làm sai thì phải nhận lỗi, ăn năn, hối hận không giúp con người xóa bỏ đi được đoạn quá khứ ngu dốt của bản thân.

Cô quyết định từ bỏ công cuộc “cãi chày cãi cối” đùa giỡn của mình, lập tức đứng nghiêm, hai tay thẳng tắp, cúi gập theo kiểu vuông góc của người Nhật, lên tiếng: “Thực xin lỗi, tất cả là do em không suy nghĩ thấu đáo… em đã làm sai và đáng bị dạy dỗ… mong anh trai tha lỗi.”

Bụng đang chứa đầy lửa giận chỉ vì một câu xin lỗi của đối phương mà nộ khí của anh cấp tốc như quả bóng bị xì hơi, mặt biến hóa, có chút mắc nghẹn khi chưa phát tiết xong, anh ho vài cái, cố gắng ức chế lại bản thân, hắng giọng nói: “Thôi được rồi, đứng thẳng lưng lên đi. Biết nhận lỗi là tốt, lần này anh sẽ cho qua nhưng không có lần sau đâu nhé.”

Trông thấy anh trai đã cho mình thái độ tốt, Thiên Ý lí nhí than vãn: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em ghê tởm cái gia đình của họ. Vợ thì phạm pháp, chồng thì dẫn gái về nhà chơi. Hai ông bà già chồng lại không hề quan tâm mà còn dát vàng lên mặt đi khoe khoang với mọi người nào là có nàng dâu hiền lương, thục đức, con trai hiếu thảo, làm ăn thành đạt, cháu nội nhỏ thông minh, thiên tài. Đúng là đứa nhỏ 5 tuổi đó dễ thương, hoạt bát thật nhưng còn đứa lớn 16 tuổi không biết là nên dùng từ đáng thương hay là đáng đời khi được sinh ra trong gia đình đó, lạc lối chìm vào nghiện ngập, cờ bạc.”

“Do đó nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc em bất chấp hậu quả, nhanh chống đẩy nhanh tiến độ đập vỡ chiếc mặt nạ dối trá, giả tạo đấy là vì để cứu hai đứa con của họ ra khỏi bùn lầy.”

“Chính nghĩa quá ha… Ok, bỏ qua việc này, vậy em nói xem lúc đầu đã ngậm đắng nuốt cay giả làm người hầu cho họ thì việc có giả làm phục vụ bưng bê ở khách sạn sẽ gây khó dễ em sao? Điên khùng gì mà đi giả làm khách dự tiệc cho người ta dễ dàng nhận dạng hả? Đừng bảo anh mày không biết, muốn được ăn vụng một cách đường đường chính chính chứ gì? Bộ gia đình này ngược đãi, bỏ đói em hay sao? Nhóc con kia, em thiếu tiền đến độ nào rồi hả, đừng bảo anh mày lại là một xu dính túi cũng không có nha.” James khoan tay chế giễu, hỏi tội.

Thiên Ý ngượng ngùng cười, nghiêng đầu, tay trái xoa xoa tóc biểu thị cho những gì anh trai vừa nói là không sai.

Khóe miệng anh co giật, trên mái tóc đen dường như có một sợi bạc, anh không ngờ mình lại nói trúng phóc như thế.

Đúng là tức muốn hộc gạch mà, ra đường đừng ai bảo nó là em ruột của anh à nghen.