Chương 6: Truy Sát (1)

Thiên Ý bỏ qua, không tiếp tục nghiên cứu mà đi đến tủ đồ. Nhìn lướt qua bên trong, có hai chiếc áo vest đen, hai chiếc áo sơ mi trắng, hai chiếc áo sơ mi đen, hai chiếc áo thun đen, hai cái qυầи ɭóŧ, hai cái quần sọt, hai cái quần tây đen được treo ngay ngắn.

Qua đánh giá sơ bộ thì cô cho ra kết luận là soái ca này khá quy tắc, đơn giản lại còn sạch sẽ.

Con người này Thiên Ý cô không thích, quá khuôn mẫu, cứng nhắc lại nhạt nhẽo.

Loại!

Không kéo dài thời gian thêm nữa, Thiên Ý nhanh tay lấy một chiếc áo sơ mi trắng và một cái quần sọt ngắn thay luôn tại chỗ cũng không thèm để ý đến nơi đây vẫn còn một người dù đã bị ngất.

Sau năm phút, cô nhấc chân rời khỏi phòng, trước khi đi cô nhìn người đàn ông đang say giấc nồng với thuốc mê đặc chế của anh trai cô đôi giây và lưu luyến tặng anh một nụ hôn trên cánh mũi như lời cảm ơn chân thành.



Phòng 1514.

“Sao đến trễ vậy? Gặp rắc rối à?” Robert - một chàng trai con lai mang ba dòng máu Trung, Mỹ, Anh với sống mũi cao, tóc vàng, mắt xanh mở cửa đón cô.

Thiên Ý vội vàng, không trả lời câu hỏi này mà thay vào đó là một câu khác: “Đi! Mau thu dọn rồi rời khỏi đây.”

Bên trong khách sạn tuy an toàn hơn nhưng nếu thời gian rút ngắn nữa sẽ có cả phía cảnh sát tham gia vào, e rằng dù không thể kết tội họ nhưng chắc chắn sẽ trở thành đối tượng tình nghi để giám sát và có thể gây ra tiếng động dẫn dụ đến một số thế lực đang đang tìm kiếm bọn họ.

Lời cô nói anh hiểu chứ nhưng thứ anh quan tâm không phải cái này.

Robert quan sát thấy cô mặc một bộ đồ lạ nhưng vẫn không hỏi: “Ừ, dọn dẹp xong rồi chỉ chờ em đến là có thể đi.”



Sau đó, Robert và Thiên Ý đi theo cầu thang bộ rời khỏi khách sạn. Cả hai leo lên một chiếc xe hai bánh phân khối lớn đã được ngụy trang trông rất cũ kỹ được giấu kín cách đó không xa. Xe chạy chưa được một đoạn thì phía sau bỗng xuất hiện một nhóm người áo đen lạ mặt với hơn hai mươi chiếc môtô truy đuổi.

Robert tập trung lái xe giao lưng mình cho đồng đội, anh cấp tốc nhấn ga lách vào trong dòng người đi bộ để tạo thành lá chắn cho mình. Bây giờ đã gần một giờ đêm nhưng lượng người có mặt, di chuyển trên đường không hề ít đi mà trái lại vô cùng đông đúc và náo nhiệt vì đây là ngày đầu của năm, họ vừa mới đón xong giao thừa.

Một chiếc xe hơi lẫn trong đám đông, hạ cửa kính xuống, lộ ra hai họng súng đen ngòm cùng nhắm thẳng một nơi. Người phụ nữ Mỹ mập mạp, ăn mặc sang trọng như vừa tham gia một dạ tiệc nào đó, tức giận quát mắng: “Lũ đần, mau bắn chết nó đi, chính là con ả đó.”

Tên lái xe hấp tấp bám theo sau, nói: “Xin lỗi bà, xung quanh quá nhiều người chúng tôi không thể đến gần cũng như nổ súng ở đây.”

Đồ ngu, mụ muốn dẫn dụ cảnh sát mau chóng đến đây tóm cả ổ à?

Đúng là mấy kẻ có tiền liền không có não.

“Vậy mấy người định thả ả đi à? Các người có biết nếu nó thoát khỏi đây thì tôi sẽ bị nó nắm lấy nhược điểm không?”

“Tôi mà có chuyện thì các người cũng đừng mong mà thoát, tất cả sẽ phải chết chung.”

“Yên tâm, phía trước sau khi vượt qua chỗ này, cả chúng ta và hai đứa nhóc đó chỉ có duy nhất một con đường phải đi qua là cao tốc. Nơi đó lượng người lưu thông ít sẽ tiện ra tay hơn cho chúng ta và đó cũng chính là mồ chôn của hai đứa nó.” Tên áo đen đang vác súng trên vai ngắm bắn mục tiêu ngồi ngay bên cạnh người phụ nữ, hung ác trả lời.

Tất cả bọn chúng đều là những kẻ nhận tiền mà bán mạng vì vậy người phụ nữ này hiện tại chính là cây hái ra tiền của bọn họ. Tuy không phải như lời bà ta nói “tất cả sẽ phải chết chung” nhưng nếu mụ đàn bà này mà bị cảnh sát bắt thì tổ chức của bọn chúng chắc chắn cũng sẽ chịu liên lụy và gây nên tổn thất to lớn do đã từng hợp tác rất nhiều lần. Vì thế, dù ít hay nhiều bà ta cũng có một vài bằng chứng phạm tội của họ.

Hắn ta nheo mắt, nguy hiểm tính toán, một vết sẹo dài trên mặt làm tăng khí thế đúng chuẩn của một tên thủ lĩnh cầm đầu bọn gϊếŧ người chuyên nghiệp.

Những người dân nơi đây đang chìm đắm trong không khí hân hoan, mua sắm, ăn uống, họp mặt bạn bè để quên đi những mệt mỏi của năm cũ và cầu mong một năm mới an khang, thịnh vượng, hạnh phúc và tràn đầy may mắn. Vì thế không ai để ý, không ai biết đến sự tồn tại của một cuộc truy sát đang diễn ra ngay bên cạnh chân mình cho đến khi liên tiếp những chiếc xe máy lao vào phố đi bộ. Người đi đường la hét, hoảng loạn chạy thục mạng, gây nên cảnh tượng náo loạn, xô đẩy trong dân chúng có mặt.