Chương 7: Truy Sát (2)

Thiên Ý ngồi sau xe, cảnh giác quan sát, tay phải giấu kín trong túi quần sọt với khẩu súng ngắn (súng lục) CZ 75 đặc chế còn tay trái đặt trong chiếc túi xách thời trang cao cấp LV giá trị.

Cô bình tĩnh, lạnh lùng và lãnh khốc không còn vẻ ngây thơ, vui cười như khi đối mặt với Lục Minh ban nãy, gọi biệt danh của Robert và thông báo: “PM, trên hai mươi chiếc môtô bám đuổi với quân số nhân đôi dành cho người lái, người ngồi sau đều trang bị súng trường như ACR, AK-12, Barrett REC7, Excalibur và không có súng máy.”

“Biết rồi, không nghĩ đến mụ ta lại thông minh như vậy, giá như nổ súng ở đây thì thật là có trò vui để xem, không cần chúng ta phí công tốn sức như thế.”

“Thôi thì, nào… chúng ta cùng nhau chơi đùa.” Robert điển trai nở nụ cười chế giễu đầy khıêυ khí©h chẳng biết sợ là gì.

Từ trong tiếng thét của đám đông, Robert bộc lộ kỹ năng lái xe điêu luyện của mình nhanh chống thoát ra khỏi dòng người chen chúc, trong lúc đó Thiên Ý từ trong túi xách lấy ra một nắm gì đó rồi rải xuống mặt đường trước khi xe vun vυ"t thẳng tiến lên cao tốc.

Phía sau đám người truy sát cũng dần thoát khỏi cảnh hỗn loạn chắn ngang của người đi đường, tăng tốc đuổi theo. Thiên Ý nhanh mắt, canh thời cơ chuẩn sát, những phát đạn đầu tiên được bắn ra, khi bọn chúng vừa tách mình ra khỏi đám đông liền bắn hạ ba tên đang chĩa mũi súng về phía cô.

Robert biểu diễn kỹ thuật lái xe “ngoài đời thật như trong phim” lúc thì chạy thẳng, lúc thì rẽ trái, lúc thì rẽ phải, sau đó lại ẩn núp sau đuôi xe tải làm cho bọn truy sát khó lòng nhắm trúng mà tự động lạc đạn.

Lực lượng hơn hai mươi chiếc xe đua tạo ra ưu thế khác biệt dù có ba người đã ngã xuống. Bỗng nhiên, xen lẫn trong tiếng súng, tiếng rú ga in ổi là tiếng “ầm ầm… bùm bùm” hơn năm chiếc xe dẫn đầu bất ngờ thủng bánh ngã văng trên đường, bảy chiếc phía sau lao tới không kịp phanh lại đã đâm sầm vào những chiếc phía trước gây nên những vụ nổ bùng cháy dữ dội, khói lửa ngút trời, tạo nên cảnh tượng kẹt xe hiếm có và bị bỏ lại phía sau.

Chiêu thức rải đinh trên đường của cô phát huy tác dụng, lực lượng truy đuổi giảm mạnh hơn một nửa, tình thế bất lợi trước mắt trong thời gian ngắn bất ngờ xoay chuyển.

Vận tốc như xé gió vượt qua 150, khoảng cách ngày một rút ngắn, áp sát đối phương. Trên cao tốc chỉ có rải rác vài chiếc xe tải lưu thông, một khoảng trống lộ ra tạo nên một chiến trường khốc liệt cho Thiên Ý và Robert.



Pằng pằng…

Liên tiếp ba phát súng bay về phía cô, trong đó có một viên đạn xước qua vai trái của cô. Súng ngắn trên tay, cô lại bắn hạ hai tên lái xe và một tay súng ngồi phía sau, xuyên tim chết ngay tại chỗ.

“Tụi bây nên bắn chết cái thằng lái xe đó.” Một tên ra lệnh chỉ huy đám lính quát to.

Nhận ra đường đạn thay đổi và đang hướng đến phía mình, Robert không hề hoảng loạn, từ trong túi rút ra một khẩu Beretta M92, hỏi: “Cần thêm không?”

“Cần, cám ơn.” Thiên Ý không khách khí, trái phải mỗi tay một khẩu.

Thiên Ý là thiên tài trong kỹ thuật bắn súng, gần như là bách phát bách trúng với cả hai tay và đặc biệt là súng của họ điều đã được cô tinh chỉnh để tăng tốc độ và lực sát thương. Do đó với một lần bắn của đối phương thì cô có thể hạ họ trước ngay cả khi cò súng có được bóp vì đường đạn cũng sẽ bị lệch do chủ nhân của nó ngã gục.

Với Robert mà nói chỉ cần còn súng và đạn trong tay thì Thiên Ý là võ lâm chí tôn không có đối thủ.

Như trong dự đoán của Robert, từng người, từng người ngã xuống sau vài lần bắn của cô, chóng vánh kết thúc trò chơi không có ý nghĩa này.

Violet trong chiếc xe hơi chạy chậm rì ở phía sau, mất bình tĩnh hét lớn: “Mẹ kiếp, lính của ông toàn là đám ăn hại...”

Pằng.

Robert đang trong niềm vui chiến thắng, khinh bỉ cười lũ ruồi muỗi không biết lượng sức mình thì có một viên đạn bất ngờ lao nhanh thẳng hướng tiến về phía Thiên Ý trong khi không còn bất kỳ một chiếc xe đua nào đuổi theo.



“Rẽ trái!” Thiên Ý tinh mắt phát hiện, quát lớn.

Robert giật mình phản xạ theo lời Thiên Ý mà rẽ đầu xe sang trái, vừa bẻ lái, một đường đạn bay ngang qua vị trí họ.

Đối phương bắn hụt.

Tay lái của Robert run lên, anh nhất thời hoảng sợ: “Chuyện gì? Ai bắn?”

Em ấy không phải đã hạ hết rồi sao?

Thiên Ý tỏa ra khí thế lạnh lẽo, mặt lạnh như băng trả lời: “Tay súng bắn tỉa, cũng hết đạn rồi.”

“À… A… Hả? Cái gì? Tay súng bắn tỉa, chúng ta còn hết đạn rồi.” Robert thảng thốt khi nghe tin dữ, mặt biến sắc quay lại với biện pháp chạy theo hình chữ “S” để tránh làn đạn.

Pằng pằng…

Vù… keng… vù… keng.

Thiên Ý liên tiếp phóng ra nhiều thanh kim loại nhỏ đánh lệch hướng đi của viên đạn. Thanh âm nhỏ của hai vật thể bằng kim loại va chạm với nhau làm Robert sởn cả tóc gáy nhưng anh không hề giảm tốc độ mà vẫn vun vυ"t lao đi.