Chương 25: Tiền Bối Đang Trong Một Bàn Cờ Kinh Thiên Thiên Động Địa

“Cổ tịch có nói, ở thời thượng cổ, trong vòng nghìn dặm Bình Giang chính là vùng đất của tiên gia. Mặc dù sau này không biết vì sao mà xuống dốc, nhưng từ xưa đến nay, Bình Giang vẫn là vùng giao tranh của các binh gia. Điều này đủ để chứng minh Bình Giang không phải một mảnh đất bình thường.” Thanh Sơn Lão Tổ giải thích.

“Thế nhưng, điều này có liên quan gì tới vị tiền bối kia sao?” Chu Vân nghi ngờ.

Thanh Sơn Lão Tổ cảm khái thở dài một hơi, không biết là cảm khái Chu Vân ngu xuẩn hay là vì sao, do dự thật lâu hắn mới lên tiếng: “Chắc chắn Bình Giang có cất giấu bí mật không muốn người khác biết, cho nên cũng có khả năng là vị tiền bối này lấy Bình Giang làm gốc, toàn bộ Trường sa làm phạm vi, tiếp theo chính là một bàn đại cờ kinh thiên động địa!”

Thanh Sơn Lão Tổ vừa dứt lời, thân thể Chu Vân cũng rung lên theo.

Lấy Bình Giang làm gốc, Trường sa làm phạm vi, tiếp theo chính là một trận cờ lớn.

Không ngờ lại có chuyện như vậy. Chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy cực kì kinh khủng! Cho dù hắn ta là môn chủ của Thanh Sơn Môn cũng không dám tưởng tượng.

Nhưng nếu không phải như thế, sao một tuyệt thế cao thủ mạnh như Dịch Phong có thể xuất hiện ở địa phương nhỏ như Thành Bình Giang này được?

“Nhưng mà sư tôn, nếu thật sự là như thế, vậy chúng ta chẳng phải là?” Dường như nghĩ tới điều gì đó, Chu Vân trừng to mắt sợ hãi hỏi.

“Không sai.”

Thanh Sơn Lão Tổ không có phủ nhận: “Nếu thật sự là như thế, vậy tất cả chúng ta cũng là quân cờ bên trong.”

“Vậy thì phải làm thế nào cho phải?” Chu Vân thấp thỏm nói.

“Ngu ngốc.”

Thanh Sơn Lão Tổ trừng Chu Vân một cái, dạy dỗ: “Nếu ngươi đổi một góc độ khác để cân nhắc, thì sẽ không lo lắng như vậy.”

“Sư thúc, ý của ngài là?”



“Không sai, có thể trở thành quân cờ của tiền bối, không những không phải chuyện xấu, ngược lại còn là may mắn lớn nhất của Thanh Sơn Môn ta.” Nói đến đây, Thanh Sơn Lão Tổ cảm khái một tiếng: “Trải qua năm trăm năm tới nay, Thanh Sơn Môn ta ngày càng xuống dốc, nói một cách bi quan thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử, cho dù không như thế, chẳng qua cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.”

“Ngươi cam tâm sao?”

Giọng nói của Thanh Sơn Lão Tổ rơi vào trong tai của Chu Vân, làm trong lòng hắn ta rung lên.

Cam tâm sao?

Chắc chắn không cam tâm.

Thế nhưng, thật sự có thể được toại nguyện giống như Thanh Sơn Lão Tổ đã nói sao?

“Chẳng qua, chúng ta không thể nhìn thấu được tâm tư của tiền bối, có thể mượn cơ hội này hỏi thăm tiền bối một chút.”

“Đi.”

“Theo ta vào nhà.”

Hai người một trước một sau đi vào trong võ quán.

Lần đầu tiên đi vào tiền đường, Chu Vân trực tiếp lâm vào thế giới của mười tám bức họa, cũng may Thanh Sơn Lão Tổ từng có kinh nghiệm nên kéo hắn ta lại.

Nhưng mà dù vậy, Chu Vân vẫn bị hù dọa, toàn thân đều toát ra một mảnh mồ hôi lạnh.

Lần này, hắn ta đã hoàn toàn khuất phục với thực lực của chủ nhân võ quán này.

Đối với chuyện trở thành quân cờ cũng không khúc mắc nữa. Thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh Thanh Sơn Môn bước lêи đỉиɦ cao một lần nữa.



“A, Dịch đại sư đâu?”

Xuyên qua tiền đường, đi tới tiểu viện phía sau, nhưng lại không phát hiện bóng dáng của Dịch Phong. Ngược lại là Chu Vân đang đứng một bên bị hù dọa, chỉ vào một cây hòe há miệng run rẩy nói: “Sư thúc, mau nhìn, nhìn kìa là Phệ Thiên Yêu Lang!”

Thanh Sơn Lão Tổ liếc mắt nhìn Phệ Thiên Yêu Lang bị buộc dưới gốc hòe già, khinh bỉ nói: “Có cần thiết phải ngạc nhiên như vậy không?”

“Sư thúc, đây chính là Phệ Thiên Yêu Lang?” Chu Vân tiếp tục hoảng sợ nói.

“Xem ngươi kìa.”

Thanh Sơn Lão Tổ liếc mắt nhìn Chu Vân giống như nhìn một thằng nhà quê.

Không phải chỉ là một con Phệ Thiên Yêu Lang thôi sao, lần trước lúc lão ta tới, thiếu chút nữa tiền bối còn lấy nó ra nhắm rượu uống, có gì ghê gớm đâu.

Đương nhiên, trong lòng của lão ta nghĩ được như vậy, nhưng lại hoàn toàn quên mất lúc trước mình cũng không khá hơn chút nào so với Chu Vân.

“Thật ngại quá, vừa rồi vào nhà nấu chút cơm, các người tùy tiện ngồi đi.” Lúc này, Dịch Phong đi ra từ phòng bếp, đồng thời trong tay còn cầm một cái dao phay.

Nhìn thấy con dao phay này, Thanh Sơn Lão tử vốn còn đang khách khí lập tức run lên, ánh mắt nhìn chòng chọc vào con dao phay trong tay Dịch Phong.

Một bên, Chu Vân còn đang khϊếp sợ chưa trở lại bình thường vì nhìn thấy Phệ Thiên Yêu Lang, lúc ánh mắt liếc thấy con dao, cả người giống như bị sét đánh.

“Xì!”

Bây giờ không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của hắn ta, quả thật chính là một đợt sóng chưa hết thì một đợt sóng khác lại tới.

Tóm lại, con dao phay này còn mang tới cho hắn ta kinh ngạc lớn hơn so với lúc hắn ta nhìn thấy Phệ Thiên Yêu Lang.